“Trời ạ, nhiều năm như thế, đây còn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy tổng giám đốc Phí ăn trưa với phụ nữ! Chẳng lẽ tổng giám đốc Phí độc thân vạn năm, cuối cùng cũng thoát ế sao?” “Các người thì biết gì chứ! Chuyện này có gì mà kinh ngạc! Tôi nói cho mấy người biết, hàng năm Văn Nhược Thanh đều đến công ty mấy lần, mỗi lần cô ta tới, tổng giám đốc Phí đều dành thời gian gặp cô ta, nhiều lần còn đi ăn cơm trưa với cô ta, các người nói xem, nói không chừng chúng ta sắp có tổng giám đốc phu nhân rồi!” Mọi người anh một câu, tôi một câu, thảo luận. Thẩm Vu Quy cắn môi, vẻ mặt lại có chút hoảng hốt. Phí Nam Thành và Văn Nhược Thanh thật sự là người yêu? Cũng đúng, Văn Nhược Thanh xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, là đàn ông thì đều thích người như cô ta. Mà cô theo đuổi Phí Nam Thành cũng chỉ vì là tìm cho mình một chỗ dựa, cho nên dù cho Phí Nam Thành có thích người khác, chuyện này cũng đâu có liên quan gì đến cô, không phải sao? Cô cúi đầu, có chút mờ mịt đưa tay lên che ngực, nơi đó có chút ê ẩm, căng trướng, nhất định là bởi vì….Đói bụng, phải không? Thẩm Vu Quy bình tĩnh nhìn Trần Tử Phàm: “Chúng ta đi ăn thôi.” Trần Tử Phàm ? Anh ta liếc Thẩm Vu Quy một chút, cũng không nói ra lời khó nghe, chỉ dẫn đầu đi xuống dưới lầu. Bốn người tùy tiện tìm một nhà hàng gần tập đoàn Phí thị để ăn trưa. Vừa vào cửa đã thấy Phí Nam Thành đứng trên hành lang, chuẩn bị vào phòng.
Hai mắt Thẩm Vu Quy tỏa sáng, không nghĩ tùy tiện tìm một nhà ăn lại gặp họ, đây cũng quá hữu duyên rồi! Cô dứt khoát hướng đến bên đó, cô muốn nghe lén xem hai người nói gì, Phí Nam Thành và Văn Nhược Thanh có quan hệ gì không? Nếu như họ là người yêu, cô còn quấn lấy anh, như thế liền không đúng? Chẳng qua anh đã có bạn gái, còn ngủ với cô….Đàn ông đều là móng lợn! ……… Món ăn đầu tiên mang lên gần như đã nguội, nhưng Phí Nam Thành gần như không có bất kỳ một khẩu vì gì. Văn Nhược Thanh là bạn học cấp 3 của anh, sau này lên đại học thì ra nước ngoài du học, học xong liền trở về, nhưng thật ra anh và cô ta cũng không quen. Sở dĩ họ có liên hệ là bởi vì Tiểu Ô Trường học mà Văn Nhược Thanh học chính là trường mà năm đó Tiểu Ô học Anh gắp một đũa đồ ăn nguội vào trong bát mình, sau đó ngẩng đầu lên, nhìn về phía Văn Nhược Thanh, dò hỏi: “Có tin tức gì của cô ấy sao?” Nghe thấy thế, Văn Nhược Thanh thở dài: “Đều đã nhiều năm như thế, anh Nam Thành, sao anh vẫn còn chấp nhất?”
Cằm Phí Nam Thành căng lên, không nói chuyện. Văn Nhược Thanh nhìn dáng vẻ của anh, buông đũa xuống: “Thật sự có một chút tin tức.” Tay cầm đũa của Phí Nam Thành hơi siết chặt, cằm cũng căng lên. Có tin tức của cô ấy rồi sao? Sau năm trước, cô ấy giống như bốc hơi khỏi thế giới này, biến mất trong biển người, sau này anh không có cách nào tra được tin tức của cô ấy. …………. Thẩm Vu Quy nhìn qua khe cửa, muốn nghe xem hai người trong phòng đang nói chuyện gì, vừa tới gần liền nghe thấy câu nói của Văn Nhược Thanh “Thật sự có một chút tin tức.” Tin tức gì? Tin tức liên quan đến Rùa Đen sao? Trong đôi mắt phượng của Thẩm Vu Quy lộ ra vẻ hiếu kỳ, lúc cô đang muốn cẩn thẩn lắng nghe, bả vai lại bị người ta huých nhẹ: “Mắt gấu trúc, cậu ở chỗ này lén lút làm gì?” Thẩm Vu Quy không đứng vững, lảo đảo về phía trước hai bước, hơi dùng lực một chút, mở ra cửa phòng, cả người cô nhào vào trong, Hai người đang dùng cơm, nghe thấy động tĩnh đều nhìn ra ngoài! Khi nhìn thấy cô, Phí Nam Thành nhíu mày, ánh mắt hơi trầm xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]