Hơi thở trên người đàn ông, quanh quẩn trên chóp mũi, bởi vì mặc ít, cho nên cách một lớp áo, cô cũng có thể cảm nhận nhiệt độ của cơ thể anh khi vừa mới vận động xong, cả người Thẩm Vu Quy cứng đờ, hóa đá. Cô trừng to mắt, không dám nhúc nhích. Phí Nam Thành lại càng sợ ngây người, cảm giác chân tay đều không phải là của mình. Những năm này anh rất ít khi tiếp xúc thân mật với phụ nữ, nhất là cô vừa mới đánh bóng xong, trên trán đều là mồ hôi, theo lý thuyết, anh hẳn là ghét bỏ cô, nhưng không có… Thậm chí, anh còn đang suy nghĩ, vai cô thật nhỏ, gầy yếu, khiến cho người ta có chút mềm lòng, hơn nữa cô gái trước ngược lại có hai điểm mềm mại…. Phí Nam Thành đột nhiên ý thức được đó là cái gì, trong nháy mắt, mặt anh đỏ lên, anh vội vàng đưa tay đẩy cô gái ra. Thẩm Vu Quy bị đẩy ra sau, cả người đều nhẹ nhàng thở ra. Cô quay đầu liền thấy Trần Tử Phàm cũng hào hứng giơ tay ra, xem ra là muốn ôm, cô lập tức đưa tay ra, lúc cô đang muốn ôm Trần Tử Phàm…Trước mặt tối đi. Phí Nam Thành vừa mới đẩy cô ra, bỗng nhiên đứng chắn trước mặt cô, ôm Trần Tử Phàm. Thẩm Vu Quy ?? Ánh mắt Trần Tử Phàm sáng lên, anh ta vỗ vai Phí Nam Thành: “Anh, chúng ta thắng!” Sau đó liền hào hứng, dự định ôm Thẩm Vu Quy, nhưng lại phát hiện, Phí Nam Thành còn chưa có buông ra. Trần Tử Phàm ??? Ánh mắt Phí Nam Thành lóe lên, chờ đến khi Trương Thiên Thiên xông đến, ôm Thẩm Vu Quy, lúc này anh mới buông Trần Tử Phàm ra. Vừa rồi quá mức hưng phấn, ai cũng không còn xúc động ôm nữa.
Trương Thiên Thiên kêu lên: “Từ Tâm, vừa rồi cậu quá đẹp! Thật sự là khiến cho chúng mình kinh diễm!” Trần Tử Phàm lấy lại tinh thần, vẻ mặt có chút kỳ quái, anh ta ho khan một tiếng, nói: “Cái gì gọi là chúng mình, cũng chỉ có mình cậu bị kinh diễm thôi. Có câu nói, ông trời rất công bằng, các phương diện khác mắt gấu trúc đều ngốc như heo, hóa ra đều có năng khiếu trên bóng rổ.” Mọi người… Lúc này Dương Tiêu cũng được đồng đội đỡ lên, anh ta đau đến mức sắc mặt trắng bệch, mồ hôi chảy ròng ròng, nhìn dáng vẻ hưng phấn của mấy người này, tức hổn hển nói: “Hiện tại tôi sẽ đem những thứ kia báo cho lãnh đạo nhà trường.” Nói trong câu đó liền rời đi. Không khí vui vẻ không còn sót lại chút gì. Trương Thiên Thiên bày ra vẻ mặt chết không có gì hối tiếc, Trần Tử Phàm vội vàng an ủi cô ấy: “Cậu đừng sợ, nhất định sẽ có biện pháp.” Phí Nam Thành không nói gì, ánh mắt lại rơi vào trên người Thẩm Vu Quy vẫn đang nghịch điện thoại, cô giống như gặp chuyện gì, ngón tay nhanh chóng bấm trên di động. Trần Tử Phàm an ủi Trương Thiên Thiên, vừa nghiêng đầu nhìn Thẩm Vu Quy, anh ta nhíu mày: “Làm sao cậu còn có tâm trạng nghịch di động, cũng không đến an ủi người ta một chút!” Thẩm Vu Quy tắt điện thoại, bỏ vào trong túi xách, cô cười nói: “Tôi cảm thấy không có bi quan như thế.” Trần Tử Phàm và Trương Thiên Thiên vội vàng nhìn về phía cô, cho là cô nghĩ ra biện pháp gì, chỉ thấy cô hơi nghiêng đầu, chững chạc đàng hoàng nói: “Không biết chừng, lương tâm Dương Tiêu bộc phát, sám hối sai lầm, sẽ không báo cáo thì sao?” Khóe miệng Trần Tử Phàm và Trương Thiên Thiên giật giật. “Được rồi!” Trương Thiên Thiên lên tiếng, giữ vững tinh thần: “Buông lỏng một chút! Không cần thấy nặng nề như thế! Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặt!” Hai người không có phát hiện, lúc Thẩm Vu Quy nói những lời này, khóe môi Thẩm Vu Quy cong lên, nở nụ cười nhẹ nhõm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]