Mọi người đều ngây ngẩn cả người. Tất cả đều nhìn về phía Thẩm Vu Quy. Trần Tử Phàm nhíu mày: “Cậu đừng làm liều! Sao cậu có thể chơi được?” Ánh mắt Thẩm Vu Quy kiên định: “Nhưng nếu tôi không lên, còn có người hỗ trợ sao?” Có người hỗ trợ sao? Dương Tiêu ra tay hung ác, các sinh viên đứng đó, ai dám giúp đỡ? Nhìn thấy dáng vẻ lui lại của mọi người, Trần Tử Phàm nói không nên lời, cho dù Thẩm Vu Quy lên, vẫn là thiếu một người, ánh mắt anh ta đảo qua đám đông, bỗng nhiên nhìn thấy Phí Nam Thành, ánh mắt anh ta sáng lên. Anh ta vội vàng xông lại, giống như thấy được hi vọng: “Anh họ!” Phí Nam Thành nhíu mày, nhìn về phía Dương Tiêu, đều là một đám sinh viên đại học, nếu như anh tham dự, cũng quá bắt nạt người, hơn nữa đều là trò xiếc của đám trẻ con, nếu Trần Tử Phàm thua, cũng coi như cho anh ta một bài học, cuộc sống không có khả năng quá mỹ mãn, chịu giáo huấn đau đớn sẽ khiên anh ta trưởng thành. Anh nghĩ như thế, liền cúi thấp đầu xuống. Trần Tử Phàm khẩn cầu: “Anh họ, anh giúp chúng em một tay đi!” Trợ lý giống như con giun trong bụng Phí Nam Thành, anh ta cười nói: “Tử Phàm thiếu gia, tổng giám đốc Phí sẽ không tham dự, cậu đừng làm khó anh ấy…” Vẻ mặt Trần Tử Phàm cô đơn. Anh ta quay đầu nhìn về phía Thẩm Vu Quy. Lại thấy trong đám người, không biết Thẩm Chỉ Lan đã đến từ khi nào, đi tới trước mặt Thẩm Vu Quy, nói: “Chị, một cô gái sao có thể cùng họ chơi bóng rổ? Trên sân bóng ‘đao kiếm’ không có mắt, nếu như làm bị thương đến chị thì sao? Chị vẫn nên đừng tham dự, đám người Dương Tiêu cũng không nương tay với chị.” Thẩm Vu Quy nhìn chằm chằm cô gái giả mù sa mưa này, khóe môi hơi giương lên, dịu dàng nói: “Không cần cô quan tâm.”
Thẩm Chỉ Lan tức giận cắn môi, cô ta đi tới bên người Dương Tiêu, nhỏ giọng ra lệnh: “Cậu hãy dùng biện pháp đối phó với Vương Khánh Quốc để đối phó với cô ta! Tôi muốn cậu đánh cho cô ta răng rơi đầy đất! Nếu như cậu không đồng ý, cho dù cậu có thắng, tôi cũng không vui!” Dương Tiêu trầm mặc một chút: “Được, tôi đồng ý với cậu.” Lúc này Thẩm Chỉ Lan mới lộ ra nụ cười, gương mặt cô ta rạng rỡ giống như bông hoa trong sa mạc, khiến Dương Tiêu trầm luân. Hai người nói chuyện, tác động qua lại, cũng không nói quá nhỏ, cố ý cho Thẩm Vu Quy và Trần Tử Phàm nghe được, đúng lúc Phí Nam Thành cũng nghe thấy. Lông mi anh hơi nhúc nhích, giương mắt nhìn về phía cô gái đang làm nóng người. Cô rất nhanh nhẹn, làn da của cô rất trắng, dưới ánh mặt trời, gương mặt nhỏ bằng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, trong đôi mắt to tròn kia, tất cả đều là chuyên chú và nghiêm túc, giống như căn bản không nghe thấy hai người kia nói gì. Phí Nam Thành nhìn về phía Vương Khánh Quốc. Anh ta được người đỡ, đang được người ta đưa đến phòng y tế, ống quần xắn lên còn chưa có bỏ xuống, ở chỗ đầu gối sưng vù, vô cùng thê thảm. Ánh mắt anh lại rơi vào trên đùi cô, cô mặc quần bò, nhưng vẫn có thể thấy được đôi chân vừa nhỏ vừa dài kia… Dùng biện pháp đã làm với Vương Khánh Quốc để đối phó với cô, như vậy đôi chân mảnh khảnh kia, đụng vào sẽ gãy mất? Trần Tử Phàm còn đang cầu xin: “Anh họ, anh may giúp đi! Nếu không chỉ có em và mắt gấu trúc…” Trợ lý thở dài: “Tử Phàm thiếu gia, cậu đừng làm khó tổng giám đốc Phí nữa…” “Được!” Trợ lý còn chưa nói xong liền nghe thấy Phí Nam Thành trả lời, anh ta nhất thời sợ ngây người, đã thấy Phí Nam Thành cởi áo khoác cho anh ta, sau đó đi tới trên sân bóng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]