Một câu khiến cho động tác của Thẩm Chỉ Lan dừng lại, tức giận bỏ tay xuống. Thẩm Vu Quy yếu ớt nói: “Các người không về thay quần áo sao?” Thẩm Chỉ Lan tức đến mức cả người đều run rẩy, tuy cô ta muốn ở lại quấy rồi, nhưng dầu mỡ trên người khiến cho cô ta cảm thấy khó chịu, chỉ có thể hung ác nói: “Chúng ta đi!” Lúc đi đến cửa, Thẩm Chỉ Lan không cam lòng quay đầu lại, nhìn về phía Trần Tử Phàm: “Sáu giờ tối ngày kia, cũng là lúc hết hạn báo danh, anh cho rằng, vấn đề mà anh suy nghĩ một tháng cũng chưa giải quyết xong, đến ngày cuối cùng, anh có thể giải quyết sao? Trần Tử Phàm, chỉ cần anh cúi đầu nhận lỗi với tôi, tôi liền có thể cho anh gia nhập nhóm của tôi, để cho anh tiếp tục tham dự cuộc thị này…” Trần Tử Phàm cười lạnh: “Tạm biệt, không tiễn!” Thẩm Chỉ Lan nắm chặt tay: “Như vậy, 6 giờ tối ngày kia, tôi hi vọng các người có thể chuyển khỏi phòng thí nghiệm! Bị hủy bỏ tư cách tranh tài, các người không có quyền lợi được sử dụng nơi này!” Bọn họ nhanh chóng rời đi, phòng thí nghiệm rơi vào yên tĩnh. Thẩm Vu Quy thấy bầu không khí nặng nề hơn, thoải mái nói: “Được rồi, con ruồi đi rồi, các người tiếp tục.” Nhưng nghe thấy thế, Vương Khánh Quốc và Dương Minh đều cúi thấp đầu. Dương Minh chần chờ nói: “Lão đại, chúng ta thật sự không làm được sao?”
Vành mắt anh ta đỏ lên, hạng mục này bọn họ đã làm ròng rã nửa năm, cho dù không có thành công tối ưu hóa, nhưng nếu cầm đi tham dự, cho dù không được giải nhất, nhưng được giải là chuyện ván đã đóng thuyền, làm sao lại biến thành dáng vẻ như hiện tại. Trần Tử Phàm ngẩng đầu lên: “Cho dù như thế nào, chúng ta cũng phải chiến đấu đến giây phút cuối cùng.” Mọi người nhận được cổ vũ, đều gật đầu. Thẩm Vu Quy nhìn bộ dạng của bốn người họ, mở miệng: “Vấn đề ưu hóa…” “Mắt gấu trúc, cậu về nhà trước đi! Nơi này không cần cậu, đừng ở chỗ này quấy rầy chúng tôi!” Cô còn chưa nói xong, liền bị Trần Tử Phàm ngăn cản. Thẩm Vu Quy bị chê… Cô dứt khoát không nói gì, đi đến bên cạnh, yên lặng lấy bút ra viết một thuật toán. Vấn đề tối ưu hóa này không khó, chỉ cần gợi ý cho họ, họ liền có thể giải quyết. Cô viết một thuật toán gợi ý, cô tin chỉ cần Trần Tử Phàm nhìn thấy tờ giấy nháp này, liền có thể giải quyết được vấn đề. Thẩm Vu Quy ngẩng đầu nhìn về phía bốn người kia, bọn họ quá chuyên chú, căn bản không chú ý đến cô đang làm gì. Thẩm Vu Quy đi đến bên cạnh, đống bản nháp của mấy người của Trần Tử Phàm rất lộn xộn, chỉ có của Trương Thiên Thiên là thu dọn chỉnh tề, hơn nữa hôm nay cô ấy mới gia nhập, cho nên bản nháp cũng tương đối ít.
Thẩm Vu Quy đem tờ giấy trong tay mình để vào chỗ Trương Thiên Thiên, đảm bảo họ có thể thấy được, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy người. Sinh viên đại học mãi mãi có sức sống như thế, họ có thể vì muốn làm tốt một chuyện gì đó mà tập trung toàn bộ thể xác và tinh thần, có thể cãi lộn, có thể phối hợp, những sau cùng đều bình tĩnh lại. Thật tốt. Thẩm Vu Quy nở nụ cười, cô không có nói tiếp, mà quay người rời khỏi phòng thí nghiệm. Nơi này nhất định là sân khấu của họ, cô không đi cướp đoạt ánh sáng thuộc về họ. Hơn nữa….Chuyện cô là rùa đen, tuyệt đối không thể lộ. ………. Thẩm Vu Quy về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm. Cô đổi giày, đi thẳng vào trong phòng, đi tới nhà bếp, đúng lúc nghe thấy tiếng của bảo mẫu: “Phu nhân, nhiều món ăn như thế là đủ rồi, ngài đừng vất vả…” Giọng nói Vu Mạn Du truyền tới: “Tôi nấu nốt món canh cá quả mà Thiên Hạo thích ăn.” Thẩm Vu Quy nghe xong liền nhíu mày.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]