Trần Tử Phàm nói xong, dẫn theo Dương Minh rời ký túc xá nữ, để lại đám người đang bàn luận sôi nổi phía sau. Thẩm Chỉ Lan nhìn Thẩm Vu Quy đầy châm biếm, cô ta bước lên hai bước tiến gần Thẩm Vu Quy, thấp giọng nói: “Nói cho cô biết, tôi không cần Trần Tử Phàm nữa, cho dù cô có quay lại, anh ta cũng không cần cô nữa, cô chỉ là người chỉ biết cản trở người khác thôi!” Thẩm Vu Quy nghe xong, khóe miệng nhếch lên. Cô liếc mắt phượng nhìn đứa con gái luôn tự cho mình là đúng, đột nhiên nói: “Cô biết, thú vui lớn nhất của tôi là gì không?” Thẩm Chỉ Lan cau mày. Thẩm Vu Quy cười: “Cô không vui, tôi sẽ rất vui” Thẩm Chỉ Lan mặt biến sắc, nói: “Cô thật sự cho là, Trần Tử Phàm có thể làm ra được phương án tốt hơn? Nói cô hay, nếu anh ta có thể nghĩ ra được thì sớm đã làm rồi, cô muốn thắng tôi? Đừng mơ!” Thẩm Vu Quy không thèm để ý đến cô ta, vòng qua người cô ta, bước ra khỏi ký túc xá nữ, vừa hay nhìn thấy Trần Tử Phàm đang lôi kéo Dương Minh đi phía trước. Cô bước nhanh hơn đuổi theo, hét gọi: “Trần Tử Phàm” Trần Tử Phàm bước chân chậm lại, quay đầu nhìn. Thẩm Vu Quy nói: “Tôi nói muốn tham gia với các anh, không phải là thương hại”
Trần Tử Phàm cười giễu, vẻ mặt không tin. Dương Minh cũng nói: “Bạn Thẩm Từ Tâm, cậu đừng gây nữa, mình biết cậu là người tốt, nhưng nếu cậu tham gia, cậu làm được việc gì, rót nước pha trà sao?” Thẩm Vu Quy: … Cô họ nhẹ một tiếng, bước gần đến chỗ hai người đang đứng, ngón tay chỉ vào mình nói: “Trần Tử Phàm, cậu nhìn tôi!” Trần Tử Phàm không kiên nhẫn nhìn sang. Trước đó không để ý đến cặp mắt gấu trúc, chỉ biết trên mắt cô ấy có một cái bớt rất xấu, nhưng lúc này nhìn kĩ, cô gái có ngũ quan hài hòa, nhất là đôi mắt, đen trắng rõ ràng, đuôi mắt xếch lại mang một nét lười biếng rất thu hút. Trần Tử Phàm hơi ngẩn người, nhìn đôi môi đỏ của cô gái đang mấp máy nói: “Anh nhìn tôi mà xem, yếu đuối, tự ti, không có ưu điểm nào, lấy tư cách gì thương hại anh? Anh nhầm rồi, tôi đúng là đến để cải thiện điểm mà!” Trần Tử Phàm: … Yếu đuối, tự ti, không có ưu điểm? Không biết là vì sao, lúc này anh ta lại thấy câu nói đó có gì đó châm chọc. Ánh mắt của cô gái rất sáng, làm anh ta vội rời tầm mắt đi chỗ khác, mày cau chặt lại nói: “Được được được, cho cô tham gia!” Thẩm Vu Quy gật đầu, vỗ vai anh ta nói: “Anh yên tâm, tôi… “ sẽ giúp anh.
Còn chưa nói hết câu, anh ta như vừa bị điện giật, giật lùi về sau một bước, sau đó miễn cưỡng nói cho có lệ: “Chuyên ngành của cô kém, đến lúc đó đến ra vẻ làm cho có là được! Tôi sẽ cố gắng tìm ra phương án tối ưu” Nói xong, anh ta vội vội vàng vàng kéo Dương Minh đi, nhìn có vẻ là đang đi đến phòng thí nghiệm. Thẩm Vu Quy:… Môn chuyên ngành của chị rốt cuộc là thấp đến mức nào, sao ai cũng ghét bỏ vậy? Cho nên, nếu cô có thể tìm ra phương án tối ưu, sẽ khiến người khác nghi ngờ chăng? Thẩm Vu Quy nghĩ vậy liền quay lại. Vừa bước vào ký túc, cô thấy Trương Thiên Thiên đang lo lắng nhìn mình: “Từ Tâm, Trần Tử Phàm đã đồng ý cho cậu tham gia thi đấu chưa?” Thẩm Vu Quy gật đầu. Trương Thiên Thiên “yeah” một tiếng, rồi lại lo lắng nói: “ Phương án tối ưu của bọn họ đã một tháng rồi vẫn chưa làm xong” Nói đến đây, cô ấy rút ra một quyển sách “để mình giúp cậu tra xem rốt cuộc phương án đó là phép tính gì, Từ Tâm cậu đừng lo, để mình giúp cậu!” Thẩm Vu Quy: … Nhìn dáng vẻ cúi đầu tra cứu của cô bạn thân, câu nói mình không cần cậu giúp đâu, cuối cùng cô cũng không nói ra được.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]