" Tôi vì cô làm nhiều chuyện như vậy.. Cô.. nên trả lãi cho tôi "
Giọng nói anh khàn khàn, đục đục phả trên đỉnh đầu Cẩm Lệ. Toàn thân cô run lên nhè nhẹ. Cô lúng túng hất hai tay anh ở eo cô ra, trợn mắt
" Tôi giúp anh, anh giúp tôi, ân ân trả đủ. Lãi lộng gì nữa. Sống đừng tham quá.. Ưm..ưm.. "
Dịch Ảnh Vũ lấy tay bịt mồm cô, gằm ghè
" Nói nhiều nói lắm... Hừ.. Theo tôi về nhà rồi hai chúng ta " nói chuyện "
Vừa nói tay anh còn vỗ vỗ mông cô, không để cô phản kháng, nhấc bổng cô.. ném vào xe...
Máy ảnh của những ai đó... liên tục nháy
...
" Ấy.. Dịch Ảnh Vũ!!! Đường này không phải đường về nhà tôi "
Cẩm Lệ hai tay ôm ngực, mắt ngó dáo dác, mồm mép bắn như súng liên thanh. Cô đang bật chế độ " đề cao cảnh giác " với người ngồi cạnh
DịcH Ảnh Vũ ôn hòa, không nói gì, chỉ thấy anh rất gấp gáp, nôn nóng
" Tôi không đưa cô về nhà "
" Thế đưa tôi đi đâu? Anh muốn đưa tôi đi đâu?" Cẩm Lệ càng hoang mang, ách.. cô là không muốn cùng hắn phát sinh quan hệ nữa.. Đây là thời gian nguy hiểm của cô
Dịch Ảnh Vũ thấy sự lo sợ của cô rất.. đáng yêu... Bản tính chiếm đoạt càng dâng cao. Giọng anh biến chất
" Khách sạn. Chúng ta vào khách sạn cùng " nói chuyện " "
...
" Ấy.. Dịch Ảnh Vũ, cái áo đắt tiền như vậy.. Đừng xé..ưm.. Đừng... "
Cửa phòng vừa đóng lại, Dịch Ảnh Vũ đã đẩy cô ép
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bat-dac-di/141820/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.