Tôi sẽ giả bộ quên em, giả bộ rằng em đãmang quá khứ của tôi và em đi xa, như chim di cư tránh rét, giả bộ rằng em đãđi qua mùa đông lạnh giá, đón mùa xuân nắng ấm, tôi sẽ giả bộ đến mức tự chorằng tất cả đều là thật! Sau đó, chúc em mãi mãi hạnh phúc !
__“Mũi biển số 7” __
Cátbụi
Anh có nhìn thấy biển dưới trời sao?
Trong màn đêm sâu hút mênh mang, không nhìn thấy chân trời, chỉ có nước biểnxanh ngắt dợn lên vô vàn vô vàn những con sóng lăn tăn, những con sóng nhuộmánh trăng bạc sáng chói, lóng lánh lóng lánh như có viên ngọc khổng lồ sáng rựcgiấu dưới đáy biển. Rừng tràm ven bờ nhập nhòa như màu mực loang, còn khôngtrung lại là màu xám, ngoài ánh trăng, cái gọi là trời biển một màu thực ra làmàu chì xám, xám đen như quánh lại, xám đến mức khiến người ta rơi vào nỗituyệt vọng khôn cùng.
Bao năm rồi, Mao Lệ không dám một mình ngồi trước biển đêm, cô sợ màu biển nhưthế này. Nước biển giống hệt con mắt của quỷ, nó sẽ mê hoặc linh hồn con người,sẽ lôi tuột người ta xuống đáy sâu. Trong những đêm cô đơn, cô thường nhắmnghiền mắt trong nỗi sợ hãi như thế, lắng nghe tiếng sóng xô vào vách đá, gầmgào, lồng lộn như muốn cùng vách đá đi về vô tận. Trong một thoáng, chính trongmột thoáng khi con sóng xô vào vách đá, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng nướctung lên, nở bùng một chùm hoa trắng xóa trên không. Còn gió thổi lên từ mặtbiển rất mát, rất lạnh, mang vị mặn đặc trưng của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tinh-bac-hai/79719/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.