Anh ta dẫn tôi tới bên cạnh chiếc xe màu trắng, mở cửa xe, ngồi trong xe là một người đàn ông trung niên mặc bộ âu phục màu đen, ánh mắt sắc bén như diều hâu, trên người tản mát ra một loại khí phách, hình dáng trông rất giống Hạ Mộc Lạo,chỉ có điều bây giờ trên đã có dấu vết của thời gian, mặt ông ta không chút thay đổi nhìn tôi:”Lên xe.”
Tuy rằng chỉ có hai chữ, nhưng trong giọng nói đó lại lộ ra mấy phần khí thế vương giả. Trong lòng cảm thán, con người tài năng trong ba mươi nắm biến một công ty nhỏ trở thành tập đoàn nổi tiếng của tỉnh quả không đơn giản.
Chờ tôi lên xe xong, anh chàng mặc áo đen kia lập tức đóng cửa xe. Dưới ánh mắt của Hạ Vô Xá, tôi cảm thấy áp lực rất khó chịu, dường như không thở được. Tự buộc chính mình giương khóe miệng chống lại ánh mắt của ông ta.
Đối diện hồi lâu, mặt ông ta không chút thay đổi hỏi:”Biết tôi tới tìm cô là vì chuyện gì không?”
Hít vào một hơi thật sâu, trấn định sự hoang mang trong tâm trí:”Cháu biết, là vì chuyện tình cảm của cháu với Hạ Mộc Lạo.”
Không ngờ dưới áp lực của ông ta mà tôi vẫn có thể nói dối được, xem ra tôi thực sự rất tiến bộ. Tô Thiển Thiển, mày phải tiếp tục bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng lòi đuôi.
Ánh mắt ông ta càng lúc càng sắc bén, dường như sắp xuyên qua tôi:”Cô cảm thấy mình hợp với Mộc Lạo sao?”
Tuy không hiểu lời ông ta có ý gì, vẫn cung kính trả lời:”Tình yêu không phân biệt hợp hay không hợp, chỉ là bản thân mình thích, thế thôi.”
Hạ Mộc Lạo, lần này bằng bất cứ giá nào, vì giúp tôi anh đã nói dối ba anh, tôi sao có thể để lời nói dối đó bị lật tẩy được, lần này phối hợp tốt, lần sau sẽ không còn vấn đề gì nữa.
“Là bản thân mình thích, vậy thứ cô thích là tiền của Mộc Lạo hay là con người của nó?”
Suy nghĩ cẩn thận vài giây, quả nhiên không dễ đối phó, tự nhiên đưa ra cái vấn đề kinh điển thường rất khó trả lời này, nếu nói thích con người Hạ Mộc Lạo, có thể ông ta sẽ nghĩ tôi nói dối. Nếu nói thích tiền của hắn, có thể ông ta sẽ cảm thấy tôi tham hư vinh. Hai lựa chọn khó khăn, cho dù tôi trả lời thế nào cũng không thể làm vừa lòng ông ta, không bằng buông tay đánh cuộc:”Đều thích, thích con người anh ấy là nhu cầu tinh thần, thích tiền của anh là nhu cầu vật chất, thiếu một thứ cũng không được.”
Trong mắt ông ta hiện lên một tia tán thưởng:”Đã có ai nói với cô câu này chưa, cô rất thực tế.”
Thực tế? Trong cái xã hội này có mấy người không thực tế?”Xã hội này thực chất đều thực tế như vậy, nếu không thực tế một chút, sẽ rất khó sinh tồn.”
Trầm mặc hồi lâu, tầm mắt ông ta dừng lại ở trên người tôi, cố lấy dũng khí nhìn thẳng lại, sợ chính mình nói sai một câu, nói sai một câu sẽ chỉ biết đứng trơ mắt nhìn củi kiếm ba năm thiêu trong một giờ.
Hạ Vô Xá rùng mình trong ánh nắng:”Cô là người phụ nữ đầu tiên Mộc Lạo thừa nhận, tôi muốn biết cô có điểm gì có thể khiến nó say đắm như vậy.”
Trong lòng căng thẳng, kiềm chế nỗi bất an, ảm đạm cười:”Anh ấy chưa từng say đắm cháu, tin chắc rằng ngài hiểu anh ấy hơn cháu nhiều. Ngài không cần lo lắng Mộc Lạo sẽ mê muội mất hết cả ý chí, anh ấy sẽ không say đắm một người phụ nữ nào, ngay cả khi Mộc Lạo thừa nhận cháu.”
Trải qua nhiều lần tiếp xúc, nhận xét của tôi về Hạ Mộc Lạo là: Anh ta chỉ biết cướp đi. Nếu nói anh ta sẽ bị ai đó mê hoặc, chính là mặt trời mọc ở hướng tây.
Hắn thừa nhận tôi, chỉ là vì muốn giúp tôi, cũng không có ý khác, tôi có thể khẳng định chắc chắn hắn sẽ không mê muội mà mất hết ý chí, lại càng không vì tôi mà như thế.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]