Chương trước
Chương sau
Tôi chỗ hiểu chỗ không gật đầu:” Em biết rồi.” Nếu mẹ nói thêm vài câu với tôi, tôi cũng phải mất thêm mấy phút nữa mới ra khỏi cửa được, khi đó không có xe taxi, lúc tôi tới thì anh đã đi rồi, kiếp sống tình nhân của tôi sẽ chấm dứt, cuộc sống sa đọa cũng sẽ chấm dứt. Trong lòng không khỏi ảo não tại sao mình lại có thể nghe lời đến vậy, tại sao lại đến đây nhanh đến vậy.

Hoa Thần hình như biết tôi đang suy nghĩ cái gì, khẽ nhướn mày, khóe miệng hiện lên một nụ cười như có như không:” Em đang hối hận tại sao mình lại đến nhanh như vậy có phải không?”

Nhất thời nghẹn lời, trố mắt nhìn anh. Ai ngờ lại khiến anh tức giận:” Đưng có dùng loại ánh mắt vô tội này nhìn anh, anh từ trước đến nay vốn không hiểu thương hoa tiếc ngọc là cái gì đâu.”

Cúi đầu, rụt rè nói một câu:” Em không có nói như vậy, là tự anh nghĩ thế, chẳng lẽ em có thể khống chế được suy nghĩ của anh sao?”

Anh hung dữ nhìn tôi trừng mắt một cái:” Em vẫn còn giảo biện à? Đừng có nói với anh là em không nghĩ như thế? Tất cả hành động của em đã thể hiện rõ hết rồi.”

“ Không phải, em đang nghĩ là nếu biết anh tìm em mà không có chuyện gì quan trọng, em đã ăn cơm chiều rồi mới đi.” Tôi nghĩ đó là một lời giải thích vừa lòng anh, ai ngờ lại vô tình đổ thêm dầu vào lửa.

Anh nắm lấy cằm của tôi, hai mắt híp lại:” Kết thúc quan hệ không quan trọng bằng chuyện em ăn cơm chiều? Tô Thiển Thiển, khó trách Hạ Mộc Lạo nói em rất có tiềm lực, hôm nay anh xem như đã được lĩnh giáo. Nhưng mà, anh chưa vứt hợp đồng đi, cho dù có phải vứt cũng là anh vứt bỏ em, không đến lượt em vứt bỏ anh. Muốn bây giờ chấm dứt quan hệ, ba chữ: không thể nào.”

Trước kia tôi cảm thấy anh là một người sống thiên về nội tâm, hiện tại lại thấy anh giống một ông già, một tí việc nhỏ cũng phải truy tới cùng. Tôi chưa bao giờ hy vọng xa vời mình có hy vọng vứt bỏ anh, tôi vẫn biết mình có một ngày sẽ bị anh vứt bỏ, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi, tôi nghĩ, không quá ba năm anh sẽ chán ghét, đến lúc đó tự nhiên sẽ vứt bỏ tôi, cái tôi chờ chính là ngày đó, tới ngày đó tôi có thể một lần nữa đối mặt với cuộc sống.” Em không có quyền vứt bỏ anh. Muốn vứt bỏ em hay không tất cả đều là ý của anh, em vốn không có quyền quyết định cái gì cả.”

Mây đen trên mặt anh bay đi, khẽ cười ra tiếng:” Cằm càng ngày càng nhọn, thật giống một tiểu hồ ly giảo hoạt.”

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, vừa nãy còn tức giận, như thế nào lại thay đổi nhanh đến vậy, rất kì diệu nha:” Hoa tiên sinh, đã có ai nói với anh chưa, rằng bộ dáng cười xấu xa của anh rất giống một con sói già gian ác nha.”

Ý cười trên miệng anh càng sâu:” Em hiểu được là tốt rồi, cáo vĩnh viễn đều bị sói ăn, trừ phi sói có một con mồi khác béo bở hơn.”

Con mồi béo bở hơn cáo? Dê béo nhỏ xinh à, mau mau xuất hiện, nhanh tới cứu tiểu hồ ly đi!

“ Đừng hy vọng dê béo sẽ xuất hiện, tiểu hồ ly ở trước mặt này, mới khiến anh cảm thấy hứng thú.” Vừa mới dứt lời, môi anh đã đặt lên môi tôi, ngoan ngoãn nhắm mắt , khó khăn đáp lại anh.

Theo cái loại tình huống này, nếu tôi và Hạ Mộc Lạo đồng thời cùng xuất hiện trước mặt, anh nhất định sẽ phát hiện ra điều gì. Không biết là vì tôi che dấu tình cảm không tốt, hay là anh rất hiểu lòng người, tôi nghĩ cái gì anh cũng biết, cái này không phải là chuyện tốt, dựa theo tình hình này, tôi sợ trái tim mình sẽ đi lạc mất, sợ mình không thể quay về như ban đầu được.

Không biết có phải là kinh nghiệm của tôi không đủ hay không, không khí trong miệng càng lúc càng loãng, khi tôi sắp không thở được nữa, Hoa Thần mới buông tôi ra.

Xụi lơ ở trong ngực anh, vô lực thở dốc, Hoa Thần bỗng ôm chặt tôi vào lòng, cằm cọ cọ trên đầu tôi:” Hôm nay về sớm một chút đi.”

Trong bóng tối bao trùm, mặt càng lúc càng nóng, tim đập cũng càng lúc càng nhanh, ngẩng đầu nhìn anh, mặt anh không chút thay đổi, nhưng mà đáy mắt lại ánh lên sự dịu dàng.

Hít thật sâu, rời khỏi vòng ôm của anh, đứng thẳng người. Hoa Thần cũng khôi phục lại bộ dáng vốn có của mình, chỉ là không lạnh lùng như trước nữa. Anh thuận tay cầm lấy cốc rượu, trong lòng sợ hãi, vội chạy nhanh tới cầm chặt lấy tay anh.

“ Dạ dày của anh không tốt, uống ít rượu thôi.” Anh im lặng không lên tiếng, lẳng lặng nhìn tôi. Tôi cũng không nói nữa, lẳng lặng nhìn thẳng vào anh.

Lúc này tất cả đều yên lặng.

Đột nhiên, một bàn tay thon dài tiến đến, trên mặt truyền tới cảm giác đau đớn, lệch sang một bên.

Nhịn cảm giác đau đớn xuống, ngẩng đầu lên, thấy Tô Ngưng đang tức giận nhìn tôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.