Có lẽ là hắn biết tình hình nghiêm trọng, cho nên đi theo tôi vào phòng 889.
Tôi không thèm để ý tới hắn, lập tức đi đến bên giường,” Anh thế nào rồi?”
Hạ Mộc Lạo lạnh lùng phun ra một câu,” Đồ đàn bà ngu ngốc, Hoa Thần hôm nay không ăn cơm chiều, dạ dày hắn không được tốt.”
Nghe xong lời hắn nói, tâm trạng căng thẳng của tôi cũng được thả lỏng phần nào.
Hoa Thần quả thật tối nay không hề động vào thứ gì, nhưng mà tôi không hiểu, dạ dày anh đã không tốt vì sao còn thường xuyên đi uống rượu? Tại sao lại không biết tự thương lấy thân thể mình chứ?
Hạ Mộc Lạo lập tức cầm lấy điện thoại, ấn nút gọi phục vụ viên,” Phòng 889 gọi, mau mang thuốc đau dạ dày lên đây.”
Rất nhanh, nhân viên khách sạn mang thuốc đến. Rót một cốc nước ấm, lấy hai viên thuốc ra, ngồi xổm bên giường:” Hoa Thần, uống thuốc đi.”
Hoa Thần thản nhiên mở to hai mắt, đáy mắt một mảnh lạnh như băng, không có lấy một tia ấm áp, uống thuốc xong anh lại nhắm mắt lại.
Sau khi Hạ Mộc Lạo rời khỏi phòng, tôi đóng cửa lại, tắt đèn, rón ra rón rén xốc chăn lên nằm xuống.
Hoa Thần một tay kéo tôi áp vào trong lồng ngực, tôi sợ đến mức một chút cũng không dám cử động, rụt rè hỏi một câu,” Hoa Thần, dạ dày của anh, có còn đau không?”
Vừa nói xong, tôi liền hối hận tới mức muốn đem lưỡi của chính mình cắn đi cho xong, hỏi chuyện này quả thực quá sức ngu ngốc, vừa mới uống thuốc, hiệu quả làm sao có thể nhanh như vậy được.
“ Câm miệng, ngủ.”
Ngoan ngoãn câm miệng lại, tay tôi không biết nên để chỗ nào thì tốt, sợ đụng tới anh.
Anh đem tay tôi đặt ở trên lưng, ôn hòa phun ra một câu,” Đừng lộn xộn.”
Nói không căng thẳng là giả, tim tôi thoáng chốc đập loạn nhịp, không biết hành động vừa nãy của anh là có dụng ý gì.
Nhắm mắt lại, buộc chính mình không nghĩ ngợi nhiều, tựa vào trong lồng ngực anh, nặng nề ngủ.
Buổi sáng hôm sau, tay của tôi vẫn khoát trên lưng Hoa Thần, hai mắt anh nhắm nghiền, hô hấp đều đều, cả người cũng không phát ra khí thế lạnh lùng như trước nữa. Lần đầu tiên tỉnh lại thấy anh nằm bên người, bỗng cảm thấy có điểm không quen.
Khuôn mặt anh góc cạnh rõ ràng, lông mi của anh thật dài, bàn tay không nghe lời muốn chạm vào bờ mi mân mê, ngay lúc tay tôi chỉ còn cách lông mi của anh khoảng chừng hơn 1cm, tay anh nâng lên nắm chặt lấy bàn tay tôi, mắt anh vẫn như cũ nhắm lại, thản nhiên nói một câu,” Em đang làm gì thế?”
Anh khi nào đã tỉnh? Chẳng lẽ anh lại giả vờ ngủ? Chẳng lẽ bây giờ anh cho rằng tôi đang định mưu sát anh sao? Yếu ớt vì mình giải thích:” Lông mi của anh rất dài.”
Anh đột nhiên mở mắt ra, khác với tối hôm qua, trong ánh mắt anh dường như có một tia ấm áp, nhìn tôi hồi lâu, rồi thản nhiên đáp:” Lông mi của em cũng rất dài.”
Bàn tay tôi bị ma xui quỷ khiến khẽ chuyển động:” Em có thể chạm vào lông mi anh một chút được không?”
“ Không được.”
Động tác trên tay ngừng lại, rất không vui nói:” Quên đi, quên đi.”. Lần này là do anh đột nhiên tỉnh dậy cho nên tôi mới không làm được, lần sau tôi thừa dịp lúc anh đang ngủ, nhất định sẽ chạm vào được.( Oài.sắc nữ)
Còn chưa kịp thu tay lại, tay anh đã luồn vào trong áo ngủ của tôi ( sắc nam! hai anh chị này đúng là một đôi). Tôi trừng lớn ánh mắt nhìn anh, ngày hôm qua anh bắt tôi phải chú ý hình tượng, nhưng hiện tại giữa thanh thiên bạch nhật lại đi làm cái loại chuyện này. Anh không thèm để ý tới biểu tình quái dị của tôi, động tác trên tay vẫn tiếp tục.
Đang lúc triền miên, điện thoại đột nhiên vang lên, thật sự là đại sát phong cảnh mà . Hoa Thần không hờn không giận dứt ra, một thân lõa thể xuống giường, tôi vốn tưởng rằng anh sẽ tiếp điện thoại, ai ngờ lại đem dây điện thoại giật đứt.( khâm phục anh quá*mơ màng*)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]