Chương trước
Chương sau
Vị vu y này cũng coi như có chút kiến thức
Ông ta biế4t rõ số phận của tai tinh khôn5g ngắn như vậy, khi chưa bắt đ1ầu gây tai họa cho đời thì sao5 có thể chết sớm được? Cho nên ngay lúc này, nếu ai muốn hại chết tại tinh, tất nhiên sẽ không có kết quả tốt đẹp
Vì vậy vậy đề nghị cần phải đuổi tai tinh đi xa mới được..
Nhưng những oán hận trong lòng thôn nhân không có chỗ nào để xả, nói thế nào họ cũng nhất quyết phải thiếu chết tại tinh hại chết mọi người này
Vuy thấy thôn dân không chịu nghe lời mình cũng chỉ đành lắc đầu bất đắc dĩ
Quả nhiên, khi thôn dân chuẩn bị củi lửa muốn thiêu chết tại tinh, người đưa ra đề nghị thiêu chết tại tinh lúc ban đầu kia bị một tia sét đánh trúng giữa ban ngày ban mặt, ngã xuống đất bỏ mình ngay tại chỗ
Mọi người thấy vậy thì không còn ai dám đề cập đến chuyện thiếu chết tại tinh nữa..
Cuối cùng tất cả thôn dân miễn cưỡng gom góp ít tiền, để cha Bạch Khởi nhanh chóng mang tai tinh rời khỏi thôn, cả đời này không được trở lại nữa.
Từ đây về sau Bạch Khởi và cha già lang thang khắp nơi..
Hầu như bọn họ đến chỗ nào thì chỗ đó sẽ gặp xui xẻo, không phải gặp tai họa thì sẽ gặp dịch bệnh
Cuộc sống như vậy kéo dài đến khi Bạch Khởi hơn bốn tuổi, người cha già khổ sở của hắn cuối cùng không chịu nổi vận đen, bị chính đứa con trai tai tinh của mình khắc chết
Ngay khi Thái Úc Lũy cảm thấy rằng lúc này chắc là tại tinh chẳng còn sống được bao lâu, ấy thế nhưng cậu bé Bạch Khởi lại vẫn sống một cách kỳ tích, còn trở thành thằng nhóc ăn xin trà trộn ở đâu đường
Thái Úc Lũy thấy số phận của tai tinh này cứng rắn thể thì biết rằng nếu tiếp tục gây họa như vậy, có thể sẽ có hại nhiều hơn nữa
Vì vậy y nhất thời mềm lòng nên làm phép phong ấn số mệnh tại tinh của Bạch Khởi, muốn để hắn làm một người bình thường sống hết quãng đời này
Bởi vậy lúc trước, khi Thái Úc Lũy đuổi giết Cùng Kỳ có thể gặp được Bạch Khởi cũng rất bất ngờ
Y vốn tưởng rằng tại tinh này vẫn còn yên phận sống ở một thôn làng nhỏ trên núi nào đó, không ngờ loáng qua mấy năm, hắn đã trở thành tướng quân thống lĩnh thiên quân vạn mã! Thái Úc Lũy nhìn Bạch Khởi đã say mèm, trong lòng nảy sinh một chút áy náy..
Y cảm thấy mỗi một lần cuộc đời Bạch Khởi thay đổi hầu như đều có liên quan đến mình
Bây giờ y cũng không biết rốt cuộc năm đó mình ra tay can thiệp cuộc đời của Bạch Khởi là đúng hay là sai? Hoặc phải nói là so sánh “Sát thần” bây giờ và “Tai tinh” năm xưa, ai hại chết nhiều người hơn đây? Cũng mặc kệ là “Sát thần” bây giờ hay là “Tai tinh” năm xưa, Thái Úc Lũy đều không thể giết ai, bởi vì thế gian này có một số người, có một số việc là kiếp số nhất định phải trải qua..
Đối với những oan hồn uổng mạng đó, cho dù bọn họ thoát được “Tại tinh” nhưng cũng không trốn được “Sát thần”
Đây là số phận của người phàm, đã được trời cao ghi sẵn từ lâu rồi, không ai thay đổi được
Nhưng Thái Úc Lũy là Minh Vương, y có một trái tim nhân từ, Y không muốn nhìn thấy những người vô tội đó uổng mạng, càng không muốn nhìn thấy những người phàm vốn đã chịu khổ cả đời còn phải trải qua đủ loại trắc trở mà ông trời nhất thời hào hứng viết ra
Thần Đồ đã từng nói, tính cách của Thái Úc Lũy thật sự không thích hợp lên trần gian du lịch, chắc chắn sẽ gặp phải mầm tai họa
Lúc ấy Thái Úc Lũy nghe xong còn không cho là đúng
Y cho rằng Thiên Đạo ở tại trần gian, những người phàm có thể được mình độ hóa cũng chỉ có thể chứng tỏ số phận của bọn họ có phần duyên kiếp này, đây là do chính bọn họ tốt số
Bởi vậy ở trên trời, Thái Úc Lũy ngầm nổi tiếng là thích chõ mũi vào chuyện người khác..
Nhưng ty không đoán trước được lúc này đây mình đúng là quan tâm rồi gây ra phiền toái
Thừa dịp Bạch Khởi say rượu hôn mê, Thái Úc Lũy từ từ giơ tay tới huyệt Bách Hội ở đỉnh đầu hắn, hơi dùng một chút lực và rút ra từ chính giữa một cụm khí đen, cùng lúc đó lại thấy trong cụm khí đen kia còn kéo theo một sợi bóng mờ
Thái Úc Lũy biết đó là một hồn một phách của Bạch Khởi, nếu mình tiếp tục thì đúng là có thể tróc linh thức còn sót lại của Cùng Kỳ, nhưng bởi vậy cũng sẽ làm hồn phách của Bạch Khởi bị hao tổn, hơn nữa không bao giờ có thể khôi phục như lúc ban đầu..
Cuối cùng Thái Úc Lũy vẫn buông tay, cụm khí đen kia rụt vào cơ thể của Bạch Khởi trong nháy mắt
Sáng sớm hôm sau, Bạch Khởi tỉnh lại trước
Hắn thấy Thái Úc Lũy nằm ngủ say trên nền nhà cạnh mình, vì thể hắn đứng dậy đắp tấm thảm lông thú lên cho y, sau đó một mình đi ra ngoài.
Bạch Khởi mới vừa rời khỏi, Thái Úc Lũy lập tức mở mắt ngồi dậy, y nhìn tấm thảm lông thú trên người mình, âm thầm đắc ý nói ở trong lòng: “Ta cố tình bắt chước người phàm, phập phồng lồng ngực lên xuống khi ngủ, lúc này chắc hẳn sẽ không nhận ra sơ hở gì chứ?” Bạch Khởi vừa ra ngoài chợt hắt xì một cái, hắn xoa mũi, nghĩ bụng nhất định là đêm qua mình uống rượu vào bị cảm lạnh, chứ đâu có ngờ là vị thần nào đó đang chửi thầm hắn
Nay đã khác xưa, giờ Bạch Khởi đã là võ tướng hàng đầu của nước Tẩn, tất nhiên sẽ không tiếp đãi Thái Úc Lũy một cách hạn hẹp như năm đó
Hắn gọi quản gia trong nhà tới từ sớm, sai ông ta thu dọn một căn phòng cho khách ở bên cạnh thư phòng của mình, đặt mua đầy đủ hết tất cả đồ đạc trong phòng theo tiêu chuẩn mà mình sử dụng.
Mặc dù Bạch Khởi không biết lần này Thái Úc Lũy đột nhiên xuất hiện có phải lại muốn đi vây bắt thú dữ gì hay không, nhưng hắn hy vọng vị “ân công” nhiều năm không gặp này của mình có thể ở lại hầu phủ của hắn một thời gian, bởi vì đã rất nhiều năm rồi hắn không được thoải mái chè chén giống như đêm qua..
Những năm gần đây, sự tối tăm trong lòng cắn nuốt bản tính của Bạch Khởi từng chút một
Mặc dù rất nhiều lúc hắn cũng không muốn giết người, nhưng cuối cùng thường xuyên không như mong muốn
Bạch Khởi cũng không biết mình bị làm sao? Nhất là khi cảm giác hung tàn khát máu trong lòng dâng lên, dường như không giết người thì toàn thân hắn sẽ khó chịu, như bị hàng nghìn con sâu gặm nhấm
Thật ra đêm qua Bạch Khởi rất muốn nói với Thái Úc Lũy tình trạng hiện giờ của mình, nhưng lại không biết nên mở miệng như thế nào
Trên thực tế, hắn cũng biết một vài thuộc hạ dám giận không dám thưa đối với cách làm “giết hàng binh” của mình
Nhưng phần đông thuộc hạ vẫn hùa theo ý thích của hắn, dẫu sao bây giờ Bạch Khởi là Vũ An Hầu công trạng đầy mình, a dua nịnh hót còn không kịp, ai lại tự tìm xúi quẩy mà đưa ra ý kiến trái chiều chứ? Mấy ngày sau, Bạch Khởi thường xuyên phải ngủ lại trong cung để bàn bạc việc tấn công nước Sở với Ngụy Thừa tướng và vương thượng, cho nên mãi không về phủ
Mà Thái Úc Lũy cũng thừa dịp này đi dạo khắp nơi quanh Hàm Dương, tìm hiểu rất nhiều phong tục tập quán của nước Tấn
Bởi vì Bạch Khởi vô cùng coi trọng Thái Úc Lũy, cho nên tất nhiên trên dưới hầu phủ cũng vô cùng tôn kính y, hầu hạ y như chủ nhân nhà họ, sợ không cẩn thận đắc tội Thái Úc Lũy sẽ gây họa ở trước mặt Bạch Khởi.
Trong lòng Thái Úc Lũy hiểu rất rõ, bọn người hầu trong phủ Bạch Khởi cả ngày đều như đang đi trên lớp băng mỏng
Xem ra người hầu trong nhà đều có thể nghe thấy lời đồn Bạch Khởi “thích giết chóc”..
May mắn là tính cách Thái Úc Lũy bình dị, nhất là lúc đối đãi người phàm lại càng như thế, cho nên y luôn khách sáo với những kẻ dưới của hầu phủ
Ai ngờ thời gian dài lại có vài kẻ không biết sâu cạn cho rằng chẳng qua Thái Úc Lũy là người tới hậu phủ ăn chực uống chức, cho nên không chú tâm đến chuyện của y như lúc ban đầu...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.