Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chú ấy không nói gì, chỉ dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn về phía tôi và tôi hiểu ngay ý định của chủ ấy, tôi kinh ngạc nói: “Chú đừng nói là chú tìm cách trường sinh bất lão vì cháu nhé?”
Chú họ vẫn không trả lời tôi, tôi chán nản bảo: “Chú xem, chú việc gì phải khổ như thế chứ? Nhỡ cháu không nhận được hạc giấy cầu cứu của chú thì làm thế nào? Chú định thành chất dinh dưỡng vĩnh viễn cho lão yêu nghìn năm không già ở đây à!” Chú họ bất đắc dĩ nói: “Lần này đúng là chủ đã chủ quan, chứ không ngờ đây lại là một cái bẫy.” Tôi chỉ3vào cái lưới đỏ đang vẫy giữ đám âm hồn: “Những kẻ kia cũng nghĩ như thế đấy...” Nhưng tôi tức thì tức, trong lòng vẫn hiểu chú ấy làm thế là vì tôi..
Cũng vô cùng cảm động
Tôi than nhẹ: “May mà chú không bị làm sao, nếu không dù có xuống Âm Ti chúng ta cũng khó có cơ hội gặp mặt.” Chú họ bỗng nhiên trừng mắt nhìn tôi và nói: “Tiến Bảo, cháu thực sự không sợ chết sao?” Tôi nhún nhún vai: “Cháu cũng không nói chính xác được mình có sợ hay không? Nhưng cháu biết chuyện đã đến nước này, có sợ hãi cũng vô dụng.” Chú họ gật đầu: “Ở phương diện này, cháu1suy nghĩ thoáng hơn chú nhiều, đừng thấy chú sống nhiều năm hơn cháu, nhưng đến giờ vẫn chưa nhìn thống chuyện sống chết...” Tôi vừa cười vừa bảo: “Mỗi người đều có những lúc không nhìn ra được, nếu như tất cả mọi người đều có thể nhìn thoáng ra, thì có lẽ tất cả đã là thần chứ không phải người nhỉ?”
Chú họ gật đầu định nói gì đó, nhưng hình như đúng lúc đó lại nghĩa vấn đề khác, chú dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi tôi: “Làm thế nào cháu đi qua đài Tịnh Hồn kia được?” Chú ấy hỏi bất ngờ nên tôi cũng không hiểu, tôi dùng vẻ mặt chẳng biết gì mà9nói: “Cháu cũng không biết, cháu cứ thể đi qua thôi.”
Chú họ cau mày nhìn về phía đài Tịnh Hồn: “Không biết nếu chú và Đinh Nhất đi qua..
thì sẽ thế nào?” Đúng vậy, tôi lại quên mất chuyện này, lúc trước vì có bàn đá ở trong trận, cho nên khi hồn phách của Đinh Nhất và chú họ vừa ly thể thì lập tức bị hút vào trong trận
Nhưng bây giờ bàn đá trận trận đã bị tôi hủy, không biết bây giờ bọn họ lại đi lên đài Tịnh Hồn thì sẽ thế nào? Không đợi tôi nghĩ lâu, Đinh Nhất đã trầm giọng nói: “Tôi và chú ấy nhất định không qua được.”
Chú họ cũng hơi ngạc3nhiên, có lẽ chú ấy cũng cảm thấy khó hiểu không biết tại sao Đinh Nhất lại hiểu rõ về đài Tịnh Hồn như thế? Nhưng tôi biết bây giờ không phải là lúc truy cứu chuyện này, thế nên chỉ hỏi anh ta: “Làm sao anh biết hai người chắc chắn không đi qua được?”
Đinh Nhất nói sâu xa: “Chủ nhân của ngôi mộ này xây dựng đài Tịnh Hồn ở đây, ngoài việc dùng nó làm cạm bẫy ngăn người ngoài, thì nó còn là một tấm màn ngăn âm hồn, mục đích chính là khiến tất cả các âm hồn chỉ có thể đi vào chứ không thể đi ra.” Tôi không đồng ý với cách lý giải3của Đinh Nhất: “Nhưng hai người không phải âm hồn phải không? Cả hai đều là người sống, đều có thân thể của mình mà!”
Đinh Nhất lắc đầu, sau đó chỉ vào cái lưới đỏ đang giữ đám âm hồn: “Khi bọn họ đến đài Tịnh Hồn không phải đều là người sống sao? Những kết cục cuối cùng không phải vẫn là bỏ xác táng hồn ở đây đấy à? Đây chính là điểm tàn nhẫn của đài Tịnh Hồn này mà chủ nhân ngôi mộ đã tạo ra.”
“Ý anh là anh và chú họ tôi không thể đi ra ngoài?” Tôi nói với vẻ không tin nổi.
Đinh Nhất trầm giọng: “Trừ phi không đi qua đài Tịnh Hồn...”
Làm sao có thể không đi qua đài Tịnh Hồn được chứ? Chắc chắn xung quanh tường ngôi mộ này đều được bồi máu chó đen và dùng sắt mỏng bịt chặt, bây giờ ở đây cũng không có bộ xương khổ nào để tối sử dụng, chỉ với sức của ba chúng tôi thì tuyệt đối không thể dục xuyên tường mộ dược
Tôi nghĩ một chút rồi nói với chú họ và Đinh Nhất: “Hai người xem thế này được không? Cháu sẽ một mình ra ngoài trước phối hợp với nhóm chú Lê, sau đó nghĩ cách đào một góc của cái hang xuyên qua tường mộ!” Chú họ lập tức phản đối: “Nhất định không được, đầu tiên là việc đào xới gây ra động tĩnh quá lớn, đến lúc đó chỉ sợ mọi người còn chưa đào được vào đến mộ thì đã bị phát hiện và bị đưa đến đồn công an rồi
Hơn nữa, cho dù mọi người có may mắn trốn được đội tuần tra, thì khi đào thông ngôi mộ này, cháu có nghĩ đến việc, cứu được bọn chú thì cháu cũng thả hết hơn trăm lệ quỷ trong ngôi mộ này ra ngoài không..
Hậu quả của chuyện này cháu gánh nổi không?”
Tôi trợn tròn mắt thật to, chẳng lẽ tôi chịu muôn vàn khổ cực đến được chỗ này không những không cứu được chú họ còn hiện thêm Đinh Nhất sao? Dù thế nào tôi cũng không chấp nhận được kết quả này!
Đã đến bước đường cùng rồi, việc gì cũng phải thử xem sao, tôi nhìn về phía ma nữ áo trắng đang đứng bên cạnh và bảo: “Cô có biết cách phá giải đài Tịnh Hồn này không? Vì sao cô có thể tự do đi lại ở đây?”
Ma nữ áo trắng dùng vẻ mặt lo lắng nhìn tôi, không ngừng lắc đầu..
tôi cũng không rõ cô ta lắc đầu thể hiện mình không biết, hay là cô ta biết nhưng không thể nói ra được?
Chú họ ngăn tối lại: “Cháu hỏi cô ta cũng vô ích, cô ta không biết gì đâu!”
Tội nóng nảy: “Cô ta có thể tự do đi lại ở đây chắc chắn phải có nguyên nhân, nếu như chúng ta có thể tìm được nguyên nhân này, biết đâu chú và Đinh Nhất cũng có thể đi ra!”
Chủ họ lắc đầu: “Sở dĩ cô ta có thể tự do đi lại trong ngôi mộ này, là bởi vì cô ta đã chết trước khi đến được đài Tịnh Hồn này.”
“Nghĩa là gì ạ? Cháu không hiểu?” Tôi không hiểu lắm
Lúc này Đinh Nhất nói xen vào: “Ý là cô ta đã chết ở phía bên kia đài Tịnh Hồn, hoặc là đã chết từ trước khi đài Tịnh Hồn này xây dựng xong.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.