*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi không rảnh trả lời vấn đề của Bạch Linh Nhi, bởi vì khắc chữ lên lòng bàn tay thực sự là quá con mẹ nó đau!! Vì không để cho mình nương tay khi khắc xuống, tôi gần như làm liền một mạch, không hề dừng lại lần nào...
Khắc xong, tôi quay sang nói với Bạch Linh Nhi: “Mau đỡ tôi đến bên cạnh những binh lính xương khô kia đi!”
Thừa dịp vết máu trong lòng bàn tay tôi chưa khô, tôi đem bùa máu vỗ vào áo giáp của những binh lính xương khô này, chỉ mong ông chú họ cáo già của tôi không lừa tôi, nếu không tôi bị đau lãng phí rồi! Tôi3vỗ bùa liên tục, nhưng vỗ đến lần thứ mười thì vết máu trên tay tôi khô lại, thế là tôi cắn răng dùng sức nắm chặt tay mình, vết thương ở lòng bàn tay lập tức rịn đầy máu tươi..
Dựa theo lời chú họ nói, tôi vỗ bùa xong thì bèn lớn tiếng nói với mười chín bộ xương khô này: “Chúng tướng sĩ mau chóng nghe lệnh!” Tôi vừa dứt lời thì thấy đám binh lính xương khô mới vừa rồi còn không nhúc nhích, bỗng nhiên cầm trường mầu trong tay đâm xuống đất một cái, sau đó chúng đồng loạt ngẩng đầu, trừng mười chín đôi hốc mắt đen ngòm nhìn về phía tôi..
Bạch Linh Nhi hơi do dự bảo: “Lùa quỷ binh rất hao1tổn tâm huyết, anh xác định chính mình còn có thể đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852709/chuong-1905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.