*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi lập tức nhớ lại chuyện trước đó bị người đẩy một cái sau lưng, nếu không phải như thế thì chắc bây giờ tôi đã biến thành con nhím rồi! Nghĩ đến đây tôi nhẹ giọng nói với Đinh Nhất: “Vừa rồi có người đẩy tôi một cái, mặc dù không biết đối phương là địch hay bạn nhưng cũng coi như đã cứu tôi một mạng.” Đinh Nhất nghe xong vội dùng đèn pin chiếu xung quanh nhưng không phát hiện được gì cả: “Cậu cẩn thận đấy, ở vị trí này của tôi chẳng thấy gì hết!” Tôi thật sự lo lắng cho vết thương của Đinh Nhất, nên từ từ bò sang đó, cơ quan3của trận tên này chắc không có phản ứng đối với những vật từ ba mươi centimet xuống mặt đất, cho nên tôi mới không bị mũi tên sắt bắn trúng
Vất vả bò đến bên cạnh Đinh Nhất, tôi vội vàng kiểm tra chỗ trúng tên trên vai phải anh ta, đúng như Đinh Nhất đã nói, nó chỉ đầm vào khoảng hai phân, nhưng đầu mũi tên đã gỉ cả nghìn năm mà giờ chúng tôi lại không có vật dụng cầm máu cũng như thuốc hạ sốt, tôi sợ vết thương của Đinh Nhất sẽ bị nhiễm trùng.
Đúng là lần này chúng tôi đến đây mà không chuẩn bị đầy đủ, chúng tôi không hề tính toán đến những nguy hiểm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852694/chuong-1890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.