Nhưng vấn đề là bây giờ Đinh Nhất đang ở đâu? Tôi nằm rạp trên mặt đất, cố gắng giơ điện thoại xuống sâu hết sức có thể cố gắng chiếu sáng nhiều thêm một chút, nhưng vẫn chỉ3soi sáng được những tán cây liên miên mà thôi, còn xung quanh vẫn đen kịt một màu, không nhìn rõ thứ gì cả. “Đinh Nhất...” Tôi hét lên với phía dưới, nhưng tôi nhìn độ sâu từ đây1xuống dưới vực không dưới năm mươi mét, Đinh Nhất không thể nghe thấy tiếng hát của tôi được.
Tôi nhìn xung quanh, muốn tìm một chỗ bám tay để trượt xuống, Đinh Nhất cũng không có cánh, anh ta8xuống được thì tôi cũng xuống được. Nhưng tìm một lượt, tâm trạng tối tụt xuống, giây phút ấy tôi còn hoài nghi có khi nào Đinh Nhất thực sự bay xuống không?
Cả sườn núi như được dao gọt9gọn gàng, không hề có chỗ để bám tay, trừ khi là tay có hút giác to đùng, nếu không tôi cũng không nghĩ được cách gì để trèo xuống... Lý Bác Nhận thấy tôi thò đầu nhìn xuống,7thì ồm ồm nói: “Không phải là cậu định bò xuống dưới đây chứ? Dưới đó âm khí rất nặng, chắc chắn không có thứ gì tốt đâu!”. Tôi thầm nghĩ trong lòng, nhìn cảnh này kẻ ngốc cũng biết là bên dưới vô cùng nguy hiểm, không biết bây giờ Đinh Nhất thể nào rồi! Tôi ngẩng đầu hỏi Lý Bác Nhân: “Anh có sợi dây nào không?”
“Dây... dây gì?” Lý Bác Nhân sững người. “Một đoạn dây dài, dây thừng leo núi... tóm lại là chịu được trọng lượng của tôi là được.” Tôi kiên nhẫn giải thích.
Lý Bác Nhân suy nghĩ một lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852653/chuong-1849.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.