Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vậy mà Ngô Vũ lại nói cho chúng tôi biết Ngô Triệu Hải không có con cái ruột trong thôn này, vợ của ông ta cũng chính là thím của Ngô Vũ đã qua đời vào mười mấy năm trước, sau đó Ngô Triệu Hải không tiếp tục lấy vợ mà ở một mình đến tận bây giờ, còn quan hệ giữa anh ta và Ngô Triệu Hải là quan hệ chú cháu.
Cha của Ngô Vũ có ba anh em, tên ông ta là Ngô Triệu Xuyên và cũng là anh cả của Ngô Triệu Hải, nói một cách chính xác thì Ngô Triệu Hải là chú hại của Ngô Vũ, còn mối khách cũ của chú Lê tên Ngô Triệu Lâm là chú ba
Cha mẹ Ngô Vũ đã bất ngờ qua đời vào năm anh3ta mười mấy tuổi, cho nên nhiều năm qua anh ta vẫn ở bên cạnh Ngô Triệu Hải.
Ngô Vũ vừa kính trọng vừa sợ người chú hai này, có đôi khi sợ vượt qua kính..
Hóa ra cha mẹ Ngô Vũ qua đời đúng lúc anh ta đang ở tuổi dậy thì, tính cách rất ngỗ nghịch và thường xuyên trốn học đi chơi game
Lúc đó Ngô Vũ cảm thấy mình tự nhiên biến thành cô nhi nên cho rằng đi học chẳng có ý nghĩa gì, sống ngày nào hay ngày đó! Thế là có một ngày Ngô Triệu Hải cùng vài người chú trong thôn đi vào quán net tìm anh ta và bảo anh ta theo mình về nhà
Ngô Vũ đương nhiên không chịu, có nói thế nào anh ta cũng không đồng ý1về cùng bọn họ.
Vậy mà Ngô Vũ không ngờ được là Ngô Triệu Hải chỉ hỏi anh ta đúng một câu: “Cháu xác định không về cùng chú?”
Ánh mắt Ngô Triệu Hải lúc đó thâm trầm như biển, nét mặt âm u dọa người làm tim Ngô Vũ đập liên hồi
Nhưng bạn học của anh ta đều đang ở bên cạnh nhìn nên tất nhiên không thể để mất mặt được, vì thế anh ta nhất quyết làm con vịt sắp chết vẫn cô kêu mà lắc đầu nói: “Không về..
Sau này chứ đừng có mà xen vào chuyện của cháu!”
Ngô Triệu Hải gật gù, nhưng sau đó xoay người nói với ông chủ quán net: “Ông là chủ quán hả? Ông nghe kĩ đây, đứa bé này tên Ngô Vũ, năm nay chỉ mới mười8ba tuổi, nó là đứa trẻ của thôn Nhạn Lai chúng tôi
Từ hôm nay trở đi đừng để nó vào chỗ này, vì nếu nó vào lần nào là tôi sẽ..
đập quán lần đó.”
Lúc đầu ông chủ quán net rất khinh thường, hắn cảm thấy ông không quản được con cháu mình tại sao lại trách tôi? Rồi đến khi nghe Ngô Triệu Hải nói từ “Đập”, hắn lập tức ngẩn ra, nhưng muốn ngăn cản cũng đã muộn.
Ngô Triệu Hải vung tay lên, mấy thôn dân đi cùng ông ta lập tức đập phá quán net, một đám khách đang chơi trong quán bị dọa chạy hết ra ngoài
Cuối cùng trước khi đi Ngô Triệu Hải còn nói thẳng với ông chủ quán net rằng: “Tôi là Ngô Triệu Hải của thôn Nhạn Lai, nếu9như ông muốn bồi thường hãy đến thôn tìm tôi..
Còn đừng có quên những lời tôi vừa mới nói ban nãy.”
Từ đó về sau Ngô Vũ trở thành cấm kỵ của tất cả các quán net quanh đó, mặc cho anh ta đi đến quán net nào, chưa đến một phút đã bị người ta đuổi ra ngoài
Không chỉ thế, những bạn học đi cùng anh ta đều không thể may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị đuổi một cách chật vật ra khỏi quán net
Những hành động của Ngô Triệu Hải năm đó đã khiến Ngô Vũ bị mang tiếng, anh ta không thể đến quán net chơi game và cũng không thể chơi cùng các bạn học..
Cuối cùng Ngô Vũ đành phải trở về nhận lỗi với Ngô Triệu Hải và nói mình7không dám trôn học nữa.
Lúc đó Ngô Vũ còn ngây thơ mà nghĩ rằng chỉ cần mình về cúi đầu nhận lỗi là mọi chuyện đều được giải quyết! Nhưng anh ta không ngờ được là Ngô Triệu Hải lại bắt anh ta quỳ liên tục ba ngày trước bài vị của tổ tiên để trừng phạt, trong lúc đó còn không cho ăn uống.
Một đứa trẻ mười mấy tuổi bị đói ba ngày chắc chắn không chết được, nhưng trải nghiệm này đủ để Ngô Vũ nhớ cả đời, đến bây giờ anh ta vẫn còn nhớ câu nói của Ngô Triệu Hải lúc thả anh ta ra khỏi từ đường: “Nếu sau này cháu còn dám tái phạm, thì không chỉ đơn giản là nhịn đói ba ngày như vậy đâu...”
Từ đó về sau Ngô Vũ thành thật đi theo Ngô Triệu Hải, vì chủ hai của anh ta không có con nên trong mắt người ngoài Ngô Triệu Hải đã coi Ngô Vũ như con nuôi
Sau khi tìm hiểu chuyện về Ngô Triệu Hải xong, tôi lại nhớ đến Ngô Trường Hà đã gặp lúc chiều, tôi bèn hỏi Ngô Vũ chuyện gì đã xảy ra với người này? Tại sao nhà ông ta lại không mở homestay? Ngô Vũ thở dài: “Chú Trường Hà là anh em họ với chú Hải, tính tình chú ấy rất ngang bướng, lúc còn trẻ đã là không hợp với chú Hải rồi
Sau này con của chú ấy là Ngô Duệ ra nước ngoài đi học thì tính cách của chú càng trở nên quái lạ hơn
Với tính cách đó làm sao mà buôn bán được? Những chú Hải vẫn chăm sóc cho chú ấy, đế chú ấy quản lý mấy cây đào của Đào Hoa Cốc, sau đó thôn sẽ trả chú ấy một khoản tiền lương hàng tháng.”
Tôi nghe thấy Ngô Trường Hà là cha của Ngô Duệ nên vội vàng hỏi: “Ngô Duệ? Là người lúc trước cùng anh lên núi à?”
Ngô Vũ gật đầu: “Đúng, chính là anh ta, nghe nói vì chuyện lần đó nên Ngô Duệ sống chết không chịu quay về thôn Nhạn Lai, còn chú Trường Hà lại không muốn rời khỏi nơi chôn rau cắt rốn, vì thế nên quan hệ giữa hai cha con rất căng thẳng.” Sau khi cơm nước no nê, Ngô Vũ tiễn mấy người chúng tôi về phòng còn anh ta thì lảo đảo về phòng nghỉ ngơi
Tôi thấy Ngô Vũ thật sự hơi say nếu không sẽ không nói nhiều chuyện liên quan đến anh ta và Ngô Triệu Hải như vậy.
Từ miêu tả của Ngô Vũ không khó để nhận ra, chú Hải lúc còn trẻ chắc chắn là một người hung dữ
Tôi đoán ông chủ quán net không dám đến thôn Nhạn Lai đòi bồi thường, dù sao chỉ cần vài người là đã làm hắn ngoan ngoãn, vậy hắn làm sao dám đến tận thôn đòi tiền? Chuyện này cũng chỉ trách hắn số đen
Còn về phần Ngô Trường Hà, từ biểu hiện hôm nay mà nói thì không đơn giản chỉ là không hợp tính tình với Ngô Triệu Hải thôi đâu, quan trọng nhất vẫn là ông ta là cha của Ngô Duệ! Trong cùng một ngày tuy rằng chúng tôi nghe được hai phiên bản khác nhau của một câu chuyện từ miệng của Ngô Vũ và Ngô Triệu Hải, nhưng từ đầu đến cuối tôi không nghĩ rằng bọn họ đã nói toàn bộ sự thật.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.