*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi gật đầu và đáp: “Không quan trọng
Có thể tính ra cháu còn dư lại bao nhiêu thời gian không?”
Chú Lê lắc đầu với vẻ mặt tiếc nuối: “Xin lỗi, chú không tính ra...”
Tôi biết Chú Lê đã cố hết sức
Đừng nói là chú ấy, không phải ngay cả lão Bạch cũng nói anh ta và lão Hắc cũng không ai tính ra số tuổi thọ của tôi rốt cuộc là bao nhiêu hay sao, huống chi là Chú Lê?
Lúc này chú họ thấy vẻ mặt tôi hơi mất mát, bèn bước tới vỗ nhẹ vai tôi và nói: “Tiến Bảo, chú là một người3cũng không tin số phận
Chú có thể đứng ở đây nói chuyện với cháu cũng đã chứng minh số phận của chú do chú chứ không do trời, cho nên cháu đừng lo lắng
Chú nhất định có thể tìm được cách kéo dài mạng sống cho cháu.”
Tôi nhìn sang chú họ, không biết nên nói gì
Mặc dù tôi biết chú ấy nói được là nhất định có thể làm được, nhưng mà cái giá là gì? Lần trước cái giá kéo dài mạng sống cho tôi chính là cha mẹ tôi chết sớm
Nếu lúc này đây còn phải trả cái giá tương đương, tôi thà rằng đến Âm Ti chơi với lão Hắc và lão Bạch cho rồi.
Vì thế tôi khẽ thở dài và nói:1“Chú họ, cháu không muốn đeo trên lưng quá nhiều thứ để sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852619/chuong-1815.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.