*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy rằng tôi đều hiểu những đạo lý này, nhưng tôi không thích nịnh bợ những tên âm sai kia, nhìn cái bản mặt thối hoắc của bọn họ
Nghĩ đến đây tôi bèn nói với Chú Lê: “Không sao, chú cứ tìm đại một âm sai tới trước cái đã, đến lúc đó cháu bảo hắn nhắn cho lão Hắc và lão Bạch, bảo hai bọn họ lại đây một chuyển không phải được rồi ư?”
Nghe vậy, Chú Lê hơi lo lắng: “Hai vị kia bình thường bạn đến mức chân không chạm đất, cho dù âm sai nhắn lại giúp cháu thì cũng chưa chắc bọn họ có thể đến đây ngay.”
Nhưng tôi lại tỏ vẻ không cho là đúng: “Yên tâm đi, hai lần trước tìm bọn họ giúp, không phải bọn họ rất thoải mái sao? Cũng không nhắc lại chuyện bảo cháu tìm nhân ma nữa
Tình cảm này làm sao có được? Còn không phải qua những lần "có tới có lui" đó mà ra à?”
Chú Lê cười phá lên: “Cháu ngụy biện lắm vào, làm như người ta giúp cháu là chuyện đáng lý phải thế ấy...”
Nơi như bệnh viện thì chắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852614/chuong-1810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.