*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặc dù tôi có thể nằm trên giường cả ngày không ăn không uống, nhưng mà truyền hết chai đường glucose này đến chai khác, muốn không đi WC cũng khó
Bạch Kiện người ta được cắm ống dẫn tiểu, nhưng tôi không được nhé
Truyền dịch tĩnh mạch thì có thể truyền thật, nhưng cắm ống dẫn tiểu thì nói kiểu gì cũng không thể cắm thật được!
Đến giữa trưa, tôi thật sự không nín được nữa, bèn thừa dịp Diệp Hiểu Xuân đi ra ngoài ăn cơm mà nói nhỏ với bác sĩ pháp y Tiểu Vương: “Tôi không nín được, phải làm sao bây giờ?” Tiểu Vương nghe thế thì phì cười và bảo: “Có hai cách, một là anh tiểu3vào bộ, sau đó tôi đi đổ cho anh, hai là anh tiểu vào bỉm, sau đó tôi đi vứt cho anh
Anh chọn cách nào?” Tôi lập tức hết chỗ nói, chọn cách nào cũng chẳng ra làm sao cả! Không phải tôi tự đào hố cho mình à? Tiểu Vương thấy vẻ mặt tôi không tình nguyện, nhưng vẫn thúc giục tôi: “Anh chọn nhanh lên đi, lát nữa là Diệp Hiểu Xuân trở lại ngay đó, đến lúc ấy anh muốn tiểu cũng không được.”
Tôi thật sự sắp khóc không ra nước mắt, nghĩ bụng cái việc giả bệnh này đúng là mẹ nó không dễ làm! Không được, không thể tiếp tục thể nữa
Chúng tôi cần phải tạo ra một cơ hội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852611/chuong-1807.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.