*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không ngờ Tiểu Tuấn Bác ở dưới đất như nghe không hiểu, vẫn luôn ngây ngốc nhìn chúng tôi.
Chú Lê nhướng mày nói: “Hình như có điểm gì đó là lạ...”
Nghe xong tôi ngồi xổm xuống trước mặt bé Tuấn Bác và lập tức ngửi thấy mùi khai của nước tiểu, hóa ra đứa bé này sợ đến mức tè dầm ra quần! Tôi thầm nghĩ không đến mức một thứ đồ trang trí rơi cũng khiến hắn sợ đến tè ra quần chứ?
Trong lúc tôi cảm thấy3hơi đáng nghi, Chú Lê cũng ngồi xổm xuống, sau đó lật mí mắt của đứa bé kia nhìn qua: “Có chuyện rồi, đứa bé này không có hồn, bây giờ nó chỉ là một đứa ngốc thôi!”
Đinh Nhất trầm giọng nói: “Thứ kia đâu? Nó rời bỏ thân thể đứa bé này rồi?”
Chú Lê gật gật đầu, sau đó đứng lên cảnh giác nhìn xung quanh nói: “Nó chắc chắn đã tìm được vật dẫn mới, nếu không sẽ không tùy tiện rời khỏi thân thể đứa bé này.”
“Vật dẫn? Nhưng hiện giờ nơi này ngoại trừ mấy người chúng ta đâu còn ai?” Tôi nói
Chú Lê lắc đầu nói: “Không chỉ có mấy người chúng ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852595/chuong-1791.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.