*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc ấy Lư Cầm vẫn coi như còn lý trí, cô ta biết mình không có năng lực nuôi nấng đứa trẻ này, cũng biết mình còn cần số tiền đẻ thuê kia để thi lên thạc sĩ! Nhưng giọng nói trong đầu cô ta thỉnh thoảng lại nhắc nhở cô ta rằng: “Chỉ cần cô nắm chắc đứa con trong tay, sau này còn thiếu tiền nữa à?” Lúc đầu tư Cầm còn tưởng rằng đây chỉ là suy nghĩ độc ác trong lòng của mình thôi, nhưng dần dần cô ta phát hiện chuyện không đơn giản như vậy..
Hình như đúng là bắt đầu từ khi mình cho3con bú lần đầu tiên, mọi chuyện đã từ từ có sự thay đổi
Đầu tiên là Lư Cầm bắt đầu cảm thấy trí nhớ của mình trở nên cực kém, rõ ràng là chuyện vừa mới xảy ra, cô ta quay đi quay lại đã quên sạch
Thế còn chưa tính, đôi khi thậm chí cô ta còn không nhớ ra ngày hôm qua mình đã làm cái gì
Nhật ký viết tới đây thì bắt đầu đứt quãng
Xem ngày tháng thì lúc ấy mấy ngày Lư Cầm mới viết một lần, đôi khi là mấy tuần mới viết một lần, mà mỗi một lần viết nhật ký chính là lúc cô ta khôi phục thần trí
Trong đó có một đoạn viết như thế này...
Thứ tư, ngày 23 tháng 5, trời nắng
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852586/chuong-1782.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.