Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế là tôi đem hy vọng đặt lên người Đinh Nhất, nhãn lực của anh ta lúc nào cũng tốt, nhất định nhìn ra tôi đang chỉ người công nhân nào
Nhưng không ngờ tôi đã nhầm, Đinh Nhất cũng không nhìn thấy người mà tôi nói đến...
Tôi đột nhiên nhận ra trong chuyện này có điểm không đúng, vì tư thế của người kia hết sức kỳ quái, người khác chỉ cần nhìn qua chắc chắn sẽ bị thu hút phải nhìn lại
Nhưng bây giờ cả Chú Lê và Đinh Nhất đều không nhìn thấy người này, chẳng lẽ bọn họ vốn không thể nhìn thấy người kia?
Nghĩ vậy tôi quay đầu nói với Chú Lê: “Để cháu xuống dưới nhìn xem, chắc chắn người này có vấn đề.” Sau đó tôi nhanh chóng bước ra ngoài, Đinh Nhất thấy vậy cũng nói với3Chú Lê: “Con cũng đi cùng xem thế nào.”
Chú Lê gật đầu với anh ta và nói: “Ừm, cẩn thận một chút...”
Thế là tối và Đinh Nhất cùng ra khỏi tòa nhà ký túc xá, hòa vào đám đông công nhân đang vội vã đi lại
Nhưng hết sức kỳ lạ là, khi ở trên tầng tôi nhìn thấy rõ ràng người kia vẫn đi đi lại lại bên trái hàng cây xanh, nhưng khi tôi và Đinh Nhất xuống đến chỗ đó thì lại không tìm được người kia.
Đinh Nhất nghi ngờ hỏi: “Cậu nhìn đúng chứ? Đúng là chỗ này chứ?” Tôi khẳng định với anh ta: “Chắc chắn là đúng mà, lúc nãy tôi còn cố ý nhớ kĩ một số thứ để đánh dấu vị trí của người kia, hàng cây xanh, thùng rác, cột đèn..
cho dù người kia vẫn luôn1đi đi lại lại, nhưng chỉ cần anh ta không chạy vội đi, thì nhất định sẽ không cách chỗ này quá xa.” Đang nói chuyện, bóng người kia lại đột nhiên xuất hiện trước mắt tôi, nhưng lúc này anh ta đã đi theo một đám công nhân vào trong một tòa ký túc xá
Tôi lập tức kéo Đinh Nhất bước tới phía đó, nhưng đến khi chúng tôi đi vào trong tòa ký túc xá thì những công nhân kia đã tách ra đi về phòng của họ.
Người kia lại biến mất..
Tôi không biết anh ta đi vào phòng nào của tầng nào, nhưng tôi chắc chắn anh ta đã vào trong tòa ký túc xá này.
Đinh Nhất thấy tôi nhíu chặt mày nhìn xung quanh, bèn hỏi tôi: “Người kia dáng dấp thế nào? Là nam hay nữ?”
Tôi vừa tìm vừa6nói với anh ta: “Mặc quần áo lao động, không có điểm gì đặc biệt, nhìn ngoại hình thì có vẻ là nam, nhưng từ thể của anh ta rất kỳ quái, lúc nào cũng hóp lưng lại như mèo đi về phía trước.”
Đinh Nhất kéo tôi lại nói: “Đừng tìm nữa...”
Tôi không hiểu: “Vì sao?”
Đinh Nhất lắc đầu: “Nếu người bình thường đi kiểu như thế chẳng phải sẽ thu hút sự chú ý của những người khác sao? Nhưng nãy giờ ngoài cậu ra làm gì có ai khác nhìn thấy người đó?”
Tôi sững lại, đúng vậy! Một người kỳ quái như thế, lúc nãy có bao nhiêu công nhân đi qua đi lại mà không ai để ý đến anh ta, điểm này là không thể nào rồi, hơn nữa ngay cả Chú Lê và Đinh Nhất cũng không nhìn thấy4anh ta, như vậy nghĩa là chỉ mình tôi có thể nhìn thấy người kỳ quái kia mà thôi.
Đúng lúc này có một công nhân đi từ tầng trên xuống chuẩn bị ra ngoài, tôi vội gọi cậu ta lại hỏi, “Cậu này, hỏi thăm cậu chút chuyện, trong số công nhân các cậu ở đây có ai trên người bị thương tật gì không, có dáng đi hóp người lại như mèo ấy?”
Không ngờ người kia nghe tôi hỏi xong, vẻ mặt đột nhiên trở nên kỳ quái, gọi nửa ngày mới trả lời mình mới vào được mấy tháng nên không rõ trong nhà máy có công nhân như vậy hay không..
Tôi và Đinh Nhất nhìn theo bóng người kia vội vàng rời đi thì biết tên nhóc này không phải không biết, chỉ là không muốn nói thôi.
Tôi nói nhỏ: “Trốn3tránh, nhất định có chuyện không tốt.” Đinh Nhất cũng gật đầu bảo: “Đúng là có vấn đề, hay là mai chúng ta đi tìm Triệu Bắc Hân hỏi xem sao?”
Tôi lắc đầu: “Triệu Bắc Hân cũng chưa chắc biết rõ mọi chuyện, muốn biết nhiều chuyện, thì phải tìm được người không liên quan hỏi mới ra...” Sau khi ra khỏi ký túc xá, tôi nhìn xung quanh bốn phía, lại phát hiện cách đó không xa có ánh đèn của một siêu thị nhỏ bán hàng 24 giờ
Tôi nháy mắt với Đinh Nhất, sau đó hai chúng tôi cùng đi vào siêu thị nhỏ kia
Vừa mới vào cửa, con rối hình khỉ treo trên tường đã phát ra tiếng chói tại “Kính chào quý khách”..
Sau đó một người phụ nữ mơ mơ màng màng ngồi dậy nói: “Hai anh cần gì?”
Tôi chỉ bừa mấy hộp mì ăn liền: “Cho chúng tôi mấy hộp kia, bốn người ăn.”
Người phụ nữ kia lập tức tỉnh táo lại, quay người lấy túi đựng mấy hộp mì cho chúng tôi, đồng thời miệng còn không ngừng nói: “Thật ra ăn cái này cho thêm giăm bông và thịt viên càng ngon hơn.” Tôi gật đầu nói: “Được, vậy thì cho thêm đi...”
Người phụ nữ thấy tôi dễ mua như vậy thì cười nói với tôi: “Hai người trồng là lạ, có phải mới đến đây làm không?” Tôi cười và bảo: “Vâng, tôi mới được bạn giới thiệu đến đây..
Chị này, công việc ở đây thế nào? Có vất vả lắm không?”
Người phụ nữ kia nhanh nhẹn xếp đồ vào túi, sau đó ngẩng đầu nói với chúng tôi: “Mệt thì không mệt lắm, nhưng khi nào có đơn đặt hàng thì thường xuyên phải tăng ca, tôi nghe nói có công nhân tăng ca dài nhất là mười tám tiếng đấy.”
Tôi giật mình nói: “Vậy thì mệt chết à!”
“Chứ còn gì nữa, thật ra công việc ở đây đều làm trên dây chuyền sản xuất, rất đơn giản, chủ yếu phải thức đêm tăng ca khiến nhiều người không chịu được
Nhưng các cậu còn trẻ, sức khỏe còn tốt, làm mấy năm cũng không phải chuyện khó khăn gì, nhưng người lớn tuổi thì không làm được, giống như Hoàng Đại Lâm mấy tháng trước, vì quá mệt mà ngủ gục bên cạnh máy móc, kết quả quần áo bị cuốn vào bên trong máy
Mặc dù cứu được người, nhưng vì vậy mà thắt lưng bị thương, phải chịu tàn tật suốt đời.”
Tôi nghe thấy người phụ nữ ấy nói Hoàng Đại Lâm bị thương ở thắt lưng, lập tức có hứng thú, vội hỏi tiếp: “Thế nhà máy bồi thường cho anh ta bao nhiêu tiền?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.