*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hay Liễu Lan?” Tôi hỏi dò.
Người phụ nữ này nghe xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười thảm, sau đó cô ta nói đầy ẩn ý: “Anh đoán...” Tôi cảm thấy ma nữ này khá nghịch ngợm, mẹ nó chứ bây giờ đi đâu mà đoán! Nhưng trước đó bác gái bán báo nói năm ấy Liễu Mai đã chết chìm ở trong hồ nhân tạo công viên Nam Hồ, nhưng người phụ nữ trước mặt tôi đây lại đẩy máu thế này, chắc hẳn cô ta không phải là Liễu Mai.
Tôi vô cùng nghi hoặc hỏi: “Cô là Liễu Lan? Tại sao cô...” Người phụ nữ nghe thể thì tự hỏi rồi tự trả lời: “Tại sao tôi cũng đã3chết? Đúng rồi! Tôi cũng đã chết...” Ai ngờ đúng lúc này cô ta lại đổi giọng: “Anh là ai? Tại sao lại đến đây? Anh không biết chỗ này người sống không thể vào à?”
Tôi lắc đầu: “Không biết, tại sao người sống không thể đến chỗ này?” Lúc này trong mắt Liễu Lan hiện lên vẻ hung dữ, rồi đột nhiên cô ta duỗi hai tay nhào về phía tôi, cô ta nói: “Bởi vì người sống đến đây đều phải chết!” Tôi phát bực cả mình! Tại sao không thể nhẹ nhàng nói chuyện nhỉ? Tôi vươn tay đặt lên cái Kim Cương Xử ở hông, muốn thử nghiệm một chút sức mạnh của bảo bối này..
Vậy mà tôi còn chưa kịp1rút chùy ra thì âm hồn của Liễu Lan đột nhiên hét lên rồi văng sang một bên, tôi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852545/chuong-1741.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.