Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng đến khi Lý Tiểu Vĩ đã chết rồi mà ông ta vẫn lưu luyến chưa rời đi, có lẽ là vì vẫn còn tiếc nuối những tài sản kia.
Nếu như hiệp ước mà Lý Diệu Tường ký với Âm Ti đúng như những gì chú họ nói, vậy thì cái giá ông ta phải trả là rất lớn, như vậy thì Lý Diệu Tường sẽ không dễ dàng thỏa mãn.
Sau khi cúp điện thoại của chú họ, tôi quay lại nói với Chú Lê: “Đúng là có loại hiệp ước kia, sau khi ký vào Lý Diệu Tường có thể làm bất cứ chuyện gì ông ta muốn trên dương gian, nhưng một khi ông ta hoàn thành tâm nguyện sẽ lập tức bị bắt về Âm Ti biến thành khổ quỷ...” Chú Lê nghe xong thì nói với Lý Diệu Tường: “Ông đúng là điên rồi.” Lý Diệu Tường không thèm ngẩng đầu, nói: “Những người đã từng hợp tác với tao đều biết, con người tao trước nay không thích bắt nạt người khác, nhưng cũng chưa từng để mình chịu thiệt!”
Tôi giơ ngón cái, nói: “Được! Ông giỏi..
Ông thể này là đang hại địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm! Nhưng ông cũng không thể cứ nhập vào người Lưu Đan mãi được? Hơn nữa tôi không tin hiệp ước kia không có kỳ hạn!” Lý Diệu Tường nghe tôi nói vậy thì sắc mặt hơi nặng nề, xem ra bị tôi nói trúng rồi, thế là tôi bèn nói tiếp, rèn sắt khi còn nóng: “Ông có nhiều tiền như vậy, nếu xử lý theo cách của ông thì tốn nhiều thời gian mà hiệu suất lại không cao, hay1là tôi cho ông một gợi ý nhé!”
“Gợi ý gì?” Lý Diệu Tường bán tín bán nghi hỏi.
Tôi không nghĩ ngợi nhiều mà nói: “Làm từ thiện, đem tất cả tiền của ông đi từ thiện cho những người cần nó, có lẽ còn có thể tích thêm chút âm đức cho ông, đến khi ông thành khổ quỷ cũng không phải chịu khổ quá nhiều...”
Lý Diệu Tường ngạc nhiên một lúc lâu, tôi đoán ông ta không bỏ được số tiền đó..
Có vẻ như ông thần giữ của này khi còn sống chắc chắn là chưa từng làm việc thiện gì, cho nên trong lúc này nhất thời cảm thấy không quen
Có điều, phản ứng đầu tiên của ông ta lại không phải là phản đối ngay, chắc trong lòng cũng có suy nghĩ đề nghị này của tôi
Lý Diệu Tường thật3thà nói: “Làm thế nào tôi quyên góp được? Số tiền này đa phần đều nằm dưới danh nghĩa của Lý Tiểu Vĩ, nhưng bây giờ nó cũng đã chết rồi!” Tôi thấy cũng phải, sao tôi lại quên mất thằng con quý hóa của ông ta chứ? Đây đúng là vấn đề lớn, làm thế nào để xử lý bất động sản và tiền trong ngân hàng của một người đã chết đây? Không ngờ Chú Lê lại tỏ ra không có vấn đề gì, nói: “Chuyện này có gì khó, báo cảnh sát thổi, như vậy theo pháp luật thì Lý Tiểu Vĩ đã chết, Lưu Đan sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của Lý Tiểu Vĩ, tất cả đều danh chính ngôn thuận.” Tôi cảm thấy không đáng tin lắm: “Vậy..
phải giải thích với cảnh sát thế nào về3việc Lý Tiểu Vĩ đã chết lâu như vậy rồi mới báo cảnh sát?” Chú Lê lại nói: “Có thể nào thì nói thế đó, chú hỏi cháu, nếu như bây giờ Lý Diệu Tường ra khỏi người Lưu Đan thì việc đầu tiên cần làm là gì?”
Tôi suy nghĩ, sau đó thở dài nói: “Việc trước tiên là phải báo cảnh sát...”
Chú Lê lại nói: “Đấy, không phải à! Đến lúc đó cứ để ông ta nói với cảnh sát là vì mình quá đau lòng, không chấp nhận được sự thật chồng mình đã qua đời, cho nên mới giữ thi thể lại trong nhà
Dù sao đến lúc cảnh sát khám nghiệm tử thi sẽ biết cậu ta bị chết do ngã cầu thang thôi, chắc chắn Lưu Đan sẽ không phải chịu bất cứ trách nhiệm pháp lý nào
Cùng lắm..
thì9họ cũng sẽ coi như cô ta bị bệnh thần kinh mà thôi.”
Tôi thầm nghĩ trong lòng, con mẹ nó làm thế cũng được à? Có điều nghĩ kĩ lại thì cũng không có lỗ hổng nào quá lớn, hẳn là có thể thực hiện được..
Thế là tôi ngồi xổm xuống đối mặt với Lý Diệu Tường: “Thế nào? Ông cảm thấy việc này có thể thành công không? Nếu ông đồng ý với cách này, thì bây giờ chúng tôi sẽ thả ông ra, sau đó ông tự mình gọi cho cảnh sát đi!”
Lý Diệu Tường do dự rất lâu mới nặng nề nói: “Được! Các người thả tôi ra trước đi.” Ngày hôm đó trước khi chúng tôi rời khỏi biệt thự nhà họ Lý, tôi vẫn không quên dặn Lý Diệu Tường: “Ông này, nghe tôi khuyên một câu, đến cuối cùng ông nên để lại cho con dâu ông ít tiền, mặc dù khi ông nằm liệt giường cô ta thực sự đã ngược đãi ông, thế nhưng dù sao người hại ông ngã cầu thang cũng không phải cô ta.” Lý Diệu Tường không nói gì, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng rồi đóng cửa biệt thự lại..
Hai ngày sau trên mạng tràn lan một tin giật gân, nói là trong một biệt thự cao cấp có cất giữ một cái xác đã bị phân hủy, người vợ vì quá yêu chồng nên đã cất giữ thi thể người chồng bị chết do tai nạn trong phòng ngủ.
Lúc đó chúng tôi cũng hơi lo lắng Lý Diệu Tường sẽ không đem tiền của ông ta đi làm từ thiện như đã hẹn, nhưng tôi biết thời gian của ông ta không nhiều, chắc chắn hiệp ước báo thù kia cũng không giống như trong tưởng tượng của chúng tôi là muốn giết ai thì giết, nếu không với tính cách của Lý Diệu Tường sao có thể bỏ qua cho Lưu Đan chứ?
May là hơn một tháng sau, trên mạng xuất hiện một tin hot, nội dung có liên quan đến cô gái si tình tên Lưu Đan, cô ta lấy danh nghĩa của người chồng đã chết là Lý Tiểu Vĩ quyên hết gia sản làm từ thiện, cuối cùng chỉ giữ lại căn biệt thự mà mình và chồng đã từng sống.
Tôi không ngờ Lý Diệu Tường lại thực sự nghe theo lời tôi, để lại cho Lưu Đan một căn biệt thự, nhưng nghĩ kĩ lại tôi cảm thấy, Lý Diệu Tường làm việc này cũng không phải có ý tốt gì..
Thử nghĩ mà xem! Chờ sau khi Lưu Đan hoàn toàn tỉnh táo lại, làm sao cô ta dám tiếp tục sống trong căn biệt thự kia nữa? Cô ta nhất định sẽ muốn bán nó đi
Nhưng trong căn biệt thự đó đã chết hai mạng người, bạn nói xem có ai dám mua căn nhà như vậy chứ?
Còn Lưu Đan, nhà không bán được, không có tiền mua nhà khác, lại thêm việc cô ta đã từng điên điên dại dại giữ xác của chồng cũ trong nhà lâu như thế, một người phụ nữ như vậy làm gì còn ai dám cưới nữa
Dù sao loại chuyện này nói kiểu lãng mạn thì là si tình, nói kiểu kinh khủng thì là tâm lý biến thái, một người đàn ông bình thường hẳn là không thể chấp nhận một người phụ nữ như vậy.
Sau này tôi và Đinh Nhất đã từng lén lút đến khu vực kia quan sát Lưu Đan một lần, dù sao chúng tôi đã tham gia vào chuyện này, cho nên cũng muốn kết thúc công việc đến nơi đến chốn
Không có âm hồn cha chồng Lý Diệu Tường bám lên người, Lưu Đan không có chút ấn tượng nào với tôi và Đinh Nhất, thậm chí chúng tôi còn giả vờ đến trước mặt cô ta hỏi đường, cô ta cũng chỉ nhìn hai chúng tôi bằng ánh mắt hoàn toàn xa lạ.
Nhưng không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, tôi cảm giác Lưu Đan già hơn rất nhiều so với lần trước chúng tôi nhìn thấy cô ta
Xem ra người sống bị ma ám thực sự không tốt đẹp gì, nếu không, một người phụ nữ chưa đến ba mươi như Lưu Đan sao trông như người sắp bốn mươi vậy?
Sau này tôi từng nhắc lại chuyện này với Chú Lê, chú ấy cũng nói người sống nếu như bị âm hồn bám trên người thời gian dài sẽ tự hao tổn nguyên dương, chú ấy còn tính ra Lưu Đan nhất định không sống quá năm mươi tuổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.