*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn cả lần trước gặp lão Bạch nữa, không biết là do anh ta quá vội vàng..
hay anh ta cố ý không đưa thẻ đen cho tôi đây?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đã đến sau nửa đêm, tiếng ngáy của chú Lê và chú họ đã hợp thành một bản song tấu rồi, nhưng tôi vẫn còn ngồi ngóng trông lão Hắc và lão Bạch bớt chút thời gian đến đây
Còn cả Bạch Linh Nhi luôn luôn xuất quỷ nhập thần, trước đó còn nói muốn theo tôi đi xuống Địa Phủ nữa! Thế nhưng sau khi chúng tôi đến đây thì không biết cô ta đã3chạy đến nơi nào mất rồi
Xem ra lời nói của cô ta chỉ nên nghe rồi bỏ qua, chứ tuyệt đối không thể coi là thật được, càng không nên trông cậy vào việc cô ta sẽ làm nên chuyện gì.
Cũng có thể do tôi buồn ngủ quá, nên không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào..
đến tận khi cảm giác có hai bàn tay lạnh buốt vỗ vỗ mặt mình, tôi mới giật mình ngồi dậy ở trên giường
“Tâm cậu cũng lớn thật, gọi chúng tôi đến mà lại ngủ quên à.” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi
Tôi vừa quay đầu đã nhìn thấy gương mặt to đùng của lão Bạch đột ngột xuất hiện trước mắt mình, khiến tôi bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852507/chuong-1703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.