*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng tuy tên âm sai mặt thổi có thể cam đoan sẽ chuyển lời giúp chúng tôi, nhưng không thể chắc chắn lão Hắc và lão Bạch sẽ đồng ý đến gặp tôi, cho nên bây giờ tôi cũng chỉ có thể ngồi đây chờ..
Lúc tiễn tay âm sai kia ra cửa, tôi tự mình đưa hắn ra ngoài sân, kết quả tối lại mơ hồ nhìn thấy trong chuỗi âm hồn mà hắn ta mới bắt đang bị3buộc xích sắt kia, có một gương mặt quen thuộc
Lúc đó nếu không phải do mặt tên âm sai này quá thôi, tôi sẽ giữ hắn lại hỏi thăm một chút
Khi quay vào trong nhà, chú họ nhìn thấy ánh mắt tôi khác thường, vội hỏi tôi làm sao vậy, có phải tên âm sai khi nãy lật lọng không? Tôi vội lắc đầu: “Không phải chuyện đó ạ, chỉ là trong những âm hồn mà tay âm sai kia dắt đi có một người quen...” Chú Lê sững người vội hỏi lại: “Ai?”
Tôi nói: “A Ngũ...”
Chú Lê nghe mà cũng hơi giật mình: “A Ngũ á?! Nhưng thân thể cậu ta cường tráng như vậy cơ mà, sao có thể vô duyên vô cớ chết được?”1Tôi lắc đầu: “Cháu cũng không rõ lắm, có điều cháu nhìn thấy trên đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852504/chuong-1700.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.