*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuệ Không thấy Bạch Linh Nhi vài lần muốn há mồm nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi, ông ấy bèn dừng việc tụng kinh lại và nói: “A Di Đà Phật..
Nữ thí chủ đừng hoảng sợ, ở nơi núi rừng hoang vắng này là chỗ dã thú hay nghỉ lại, nên thỉnh thoảng nghe thấy tiếng dã thú kêu gào cũng không có gì lạ
Chỉ cần đống lửa trước mặt chúng ta không tắt thì sẽ không có con thú hoang nào dám đến gần nửa bước.”
Bạch Linh Nhi nghe thể liền đỏ mặt, nói: “Đại sư nói rất đúng, nhưng tiểu nữ từ bé đã sợ hãi những vật này, bình thường không dám đi lại một mình giữa núi rừng hoang vắng này..
Cho nên hiện giờ khó tránh khỏi hơi sợ hãi.”
Tuệ Không nghe thế gật đầu và nói: “Không sao..
Hiện giờ trời cũng sắp sáng, đến lúc đó bần tăng sẽ đưa cô xuống núi và an toàn về đến nhà.” Nhưng trên đời này luôn có chuyện ngẫu nhiên xảy ra, ngay lúc Bạch Linh Nhi vừa mới yên tâm một chút thì trời đột nhiên đổ mưa to, trong nháy mắt đã làm tắt đống lửa trước mặt họ.
Tuệ Không thấy thế trong lòng thầm nghĩ không tốt, vì ngay lúc đống lửa bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852483/chuong-1679.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.