*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lê tò mò hỏi: “Cháu muốn làm gì thế?”.
Tôi thở dài, nói: “Lấy ngựa chết làm ngựa sống đi! Cháu thử chụp cho cô bé một tấm ảnh để xem thử có thể kéo hồn phách bị thất lạc trở về hay không...”
Lúc tôi cầm máy ảnh đã nhét cuốn phim mới vào rồi chụp thì phát hiện Uống Dung trong máy ảnh dường như hơi khác với bên ngoài, mặc dù từ đầu đến cuối cô bé này không hề cử động, nhưng ánh mắt trong ống kính rõ ràng linh động hơn nhiều.
Thế là tôi không do dự mà ấn xuống nút chụp, máy ảnh lóe lên một cái, rồi một tấm ảnh từ từ chui ra từ nóc máy ảnh
Cũng vào giây phút3tôi ấn chụp đó, tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy mắt cô bé chớp chớp, sau đó đột nhiên kêu một tiếng: “Mẹ...”
Mấy người chúng tôi nghe được một tiếng “Mẹ” này xong đều thở phào
Xem ra tôi đã đoán đúng, hóa ra dùng máy ảnh này chụp cho Uống Dung một cái là có thể thả hồn phách bị thất lạc của cô bé ra
Trên đường về tội hỏi Chú Lê: “Nếu ngay từ đầu cứ chụp một cái như thế thì có phải mọi chuyện đã được giải quyết rồi không?”
Vậy mà Chú Lê lại lắc đầu: “Đừng tưởng bở! Nếu như không tìm được thi thể Lữ Diễm thì kể cả cháu có chụp một trăm tấm ảnh..
Cô bé này cũng0không thể khôi phục lại bình thường.” Đã giải quyết xong chuyện của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852453/chuong-1649.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.