*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không phải do tôi sợ gặp phải chuyện mình không giải quyết được, chỉ đơn thuần là cảm giác ngại phiền phức thôi
Tôi cố ý nói mình bây giờ đang ở xa, không thể quay về ngay được
Viên Mục Dã vội hỏi tôi ở đâu? Có phải gặp chuyện phiền toái gì không? Tôi thấy tên nhóc này cũng không tệ, thấy tôi nói đang ở nơi khác không tiện quay về là cậu ta lập tức nghĩ đến việc tối có gặp phải chuyện gì phiền phức không! Thế nên tôi cũng không giấu, kể chuyện của Đàm Lỗi2cho cậu ta nghe.
Không ngờ cậu ta lại cười to, nói: “Người anh em, sao chúng ta lại có duyên như thế nhỉ! Tôi cũng vì vụ án này mới gọi điện nhờ anh giúp đấy!” Tôi không nhịn được chửi bậy: “Không phải thằng nhóc cậu bám đít theo dõi tôi đấy chứ! Sao chúng tôi điều tra vụ nào cậu cũng nhận vụ đó thể?!”
Giọng Viên Mục Dã trong điện thoại khá đắc ý: “Thế mới nói anh em chúng ta có duyên!” Tôi nói đùa: “Hy vọng không phải là nghiệt duyên!” Một ngày sau..
Viên Mục Dã đến khách sạn chúng tôi ở, nhìn dáng vẻ bôn ba mệt mỏi, chắc cậu ta đã vội vàng chạy thẳng7đến đây! Tôi cười: “Cậu chính là cứu viện cảnh sát ở đây gọi đến à?” Cậu ta cười bất đắc dĩ: “Cũng không còn cách nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852393/chuong-1589.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.