Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chúng tôi chỉ, chỉ tới thám hiểm!” Cô gái vẫn không cất tiếng, nghe thấy tôi bảo muốn báo cảnh sát thì mới lắp bắp nói.
Gã đàn ông cũng vội vàng hùa theo: “Đúng đúng đúng! Chúng tôi biết nơi này phải phá bỏ và di dời, vì vậy muốn quay một đoạn video đăng lên mạng..
Thật sự không phải muốn ăn trộm!” Tôi thầm nghĩ bụng, tao mà tin ba cái chuyện quỷ quái của mày chắc? Vì thế tôi lạnh lùng nói: “Lấy chứng minh thư của các người ra đây!” Hai người đều sửng sốt, không ngờ tôi lại còn đòi chứng minh thư của mình
Trong lúc nhất thời cả hai đều lắp bắp, lúc thì nói không mang theo người, lúc lại nói mất rồi..
Tôi không rảnh lãng phí thời gian ở đây với chúng nên vươn tay lục lọi2trên người gã đàn ông, lấy ra một cái ví tiền kiểu nam
Mở ra xem thì thấy bên trong có một chứng minh thư tên Trần Thế Phong.
Tôi mở đèn pin trên điện thoại, so sánh ảnh trên chứng minh thư, phát hiện là cùng một
Vì vậy lúc này mới quay lại nhìn sang cô gái kia: “Cô có tự lấy ra không? Hay là muốn tôi lục hả?!”
Cô gái xanh cả mặt, cuối cùng do dự lấy một chiếc ví tiền kiểu nữ trong túi áo khoác ra đưa cho tôi
Tôi cầm lấy xem, bên trong có một chứng minh thư tên Vương Hinh, nhìn ảnh chụp ắt hẳn là cô gái trước mặt, có điều hình trên chứng minh thư không trang điểm đậm như bên ngoài.
Tôi tiện tay rút chứng minh thư của bọn chúng ra, sau đó ném hết hai7chiếc ví tiền cho cô gái tên Vương Hinh kia và nói: “Vương Hinh..
Trần Thế Phong, nói đi! Các người tới tìm cái gì?”
Vương Hinh tiếp tục diễn kịch với tôi: “Anh ơi, chúng tôi đúng là tới quay video thám hiểm
Anh nói trong cái nhà rách như vậy có thể có cái gì đây? Nếu thật sự có thứ gì đáng giá, không phải chủ nhà đã sớm cầm đi rồi sao?”
Tôi hừ lạnh và nói: “Vậy phải hỏi chính các người..
Cô nói hai người tới quay video hả? Thế thì lấy video ra cho tôi xem!” Sắc mặt Vương Hình thay đổi rõ rệt, tay phải của cô ta che lấy túi áo khoác theo bản năng
Tôi thấy thế thì kéo tay cô ta qua, sau đó lấy một chiếc điện thoại di động trong túi áo khoác bên phải của cô9ta ra
Trần Thế Phong nằm dưới đất thấy thế cũng hoảng hốt, nói: “Chúng tôi vẫn còn chưa quay được mà
Nếu không cậu xem điện thoại di động của tôi đi, trong điện thoại của tôi có một ít video chúng tôi quay được trước đó...” Tôi thấy dáng vẻ hoảng hồn này của hắn ta thì biết chắc trong điện thoại di động của Vương Hinh có gì đó mờ ám
Vì thế tôi lập tức mở điện thoại của cô ta ra, nhưng mở ra mới phát hiện điện thoại yêu cầu mở khóa bằng vân tay
Tôi không cần suy nghĩ đã nắm ngón trỏ tay phải của Vương Hinh lên ấn vào di động..
Nghe có tiếng “tinh”, trong nháy mắt màn hình điện thoại di động mở khóa
Khi tôi bấm mở album của điện thoại thì phát hiện quả nhiên bên trong5có một đoạn video chưa đến ba phút
Bấm mở video, đầu tiên hình ảnh hơi rung lắc, tiếp theo tôi nhìn thấy một gương mặt quen thuộc đầy máu..
Chỉ nhìn thoáng qua rồi tôi tắt video đi, sau đó giơ tay tát cho Vương Hinh một cái bạt tai vang dội, hung tợn nói với cô ta: “Tôi chỉ hỏi một lần, người ở chỗ nào?”
Đừng nói là Vương Hinh, ngay cả Chú Lê và Đinh Nhất đều không dự đoán được tôi lại ra tay đánh phụ nữ
Nếu là trước kia, tuyệt đối tối sẽ không làm được, nhưng giờ đây tôi lại thuận tay như thế, chẳng hề có một tia áy náy nào.
Vương Hinh ăn một bạt tai rồi lập tức che mặt bên trái bị tát đỏ lựng, cô ta nhìn mãi về phía Trần Thế Phong ở dưới đất,3muốn cầu cứu hắn ta..
Nhưng Trần Thế Phong cũng đang là ốc còn chẳng mang nổi mình ốc, nào có thể cứu cô ta được.
“Nói!!” Tôi lạnh giọng lặp lại.
Lần này Vương Hinh hoàn toàn tan vỡ, cô ta vừa khóc vừa nói: “Ở..
ở căn nhà cũ của thôn trưởng phía Tây thôn!!”
Trần Thế Phong dưới đất thấy Vương Hinh đã nói ra thì lập tức là to: “Không liên quan đến tôi! Tất cả đều là ý của cô ta, người cũng không phải do tôi đánh bị thương, là..
là cô ta, tất cả đều là cô ta làm!”
Tôi không ngờ ở thời khắc mấu chốt, Trần Thế Phong lại là kẻ nhát cáy, bán đứng Vương Hinh nhanh như vậy
Vương Hinh cũng không yêu thể: “Tôi mới là người bị anh lừa tới được không? Thằng nhóc kia to con như vậy, một cô gái như tôi sao có thể đánh cậu ta bị thương hả?!”
Lúc này Chú Lê cũng nghe rõ là chuyện gì xảy ra, xem ra quả nhiên là Đàm Lỗi bị này hai kẻ này đánh bị thương, không biết tình hình hiện giờ của cậu ta thế nào? Nghĩ đến đây, tôi đẩy Vương Hinh và nói: “Đi trước dẫn đường...”
Vương Hinh sợ tôi lại động tay với cô ta nên chỉ đành do dự đi ở đằng trước
Lúc này tôi xoay người chỉ vào Trần Thế Phong dưới đất và nói với Đinh Nhất: “Trói thằng nhát cáy này vào cối xay ở bên ngoài trước, chờ chúng ta cứu được Đàm Lối rối hăng bàn đến việc xử lý hắn thế nào!”
Đinh Nhất gật đầu, sau đó tóm cổ Trần Thế Phong lên, đi ra ngoài
Còn tôi và Chú Lê thì đi theo Vương Hinh dẫn đường, đến một căn nhà chưa phá bỏ cách đó mấy trăm mét, tìm thấy Đàm Lỗi chỉ còn thở thoi thóp.
Đầu tiên tôi thử vỗ nhẹ mặt cậu ta, muốn xem thử có thể đánh thức cậu ta được không, đáng tiếc gọi mấy lần mà cậu ta cũng không có phản ứng gì
Chú Lê vạch mí mắt cậu ta ra xem rồi nói: “Không thể chậm trễ nữa, trước hết đưa Tiểu Lỗi đến bệnh viện gần đây đã!” Tôi gật đầu, sau đó công Đàm Lỗi đang hôn mê bất tỉnh lên lưng đi về hướng cửa thôn
Lúc này Đinh Nhất cũng đuổi kịp chúng tôi, anh ta vừa thấy tình trạng của Đàm Lỗi, sắc mặt cũng sầm lại.
Đinh Nhất nhìn sang Vương Hinh ở bên cạnh: “Cô ta thì sao?” Tôi suy nghĩ rồi bảo: “Trước cứ dẫn theo..
Lát nữa trên đường đi thì báo cảnh sát, sau đó giao cho cảnh sát địa phương.”
“Còn tên ở cối xay?” Đinh Nhất hỏi.
“Cứ mặc tên đó đã, cứu người quan trọng, chờ sau khi cảnh sát tiếp nhận thì bảo bọn họ tự tới đó tìm người đi!” Chú Lê nôn nóng thúc giục.
Sau đó chúng tôi tới cửa thôn, lấy chiếc xe bị Đinh Nhất giấu đi và vội vã lái về phía bệnh viện huyện gần đây nhất..
Còn may là chúng tôi đưa Đàm Lỗi đến bệnh viện kịp lúc, bác sĩ cấp cứu cho Đàm Lỗi nói, nếu đưa đến muộn một ngày, thằng nhóc kia sẽ ngoéo thật! Bây giờ ngẫm lại thấy thằng nhóc này cũng coi như mạng lớn
Xem ra ngươi có thể kiếm cơm bằng nghề của chúng tôi đều không phải kẻ có số phận bình thường gì!
Sau đó cảnh sát tới dẫn Vương Hinh đi, đồng thời chúng tôi cũng giao đoạn video bọn chúng đã quay cho cảnh sát
Có lẽ bọn chúng muốn uy hiếp người thân của Đàm Lỗi bằng đoạn video này, buộc họ giao ra món đồ gia truyền kia
Nhưng chúng nào biết, bây giờ trừ chúng tôi ra, Đàm Lỗi căn bản không còn họ hàng thật sự nào khác.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.