Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Nhất nghe xong cười nói: “Xem đi..
Thật ra cậu vẫn là Trương Tiến Bảo lúc trước, mặc dù đúng là hơi khác biệt so với trước đây nhưng cậu vẫn chính là cậu, điều này là sự thật không thể nào thay đổi.”
Trước đây tôi vẫn luôn rất hoang mang, nhưng bây giờ nghe Đinh Nhất nói như thế làm cho tôi bỗng nhiên như được giải phóng
Anh ta nói rất đúng, dù cho tôi có ký ức của cả hai người, nhưng so sánh với cái gã bạo ngược kia thì trí nhớ của bản thân tôi vẫn in dấu ấn sâu đậm hơn nhiều
Từ bé tôi đã được học cách làm người do cha mẹ dạy, nên sẽ không dễ dàng mà thay đổi, chính vì thế mà tôi vẫn là tôi...
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, tôi2quyết định không xa cách chú họ và Chú Lê nữa, dù sao trên con đường của tôi từ trước tới giờ may mắn mà có hai ông chú này giúp đỡ, tôi thực sự không nên tùy tiện đẩy bọn họ ra xa
Lại nói tiếp, tôi có thể tiếp nhận Đinh Nhất thì tự nhiên có thể tiếp nhận bọn họ, mà cảm giác xa lạ như thế này chỉ xuất hiện lúc đầu khi tôi mới tỉnh lại, hiện giờ cảm giác này đã nhạt đi theo thời gian
Thế là vào buổi tối, tôi và Đinh Nhất cùng nhau đi tới nhà Chú Lê
Chú nhìn thấy chúng tôi muốn thế này tới nhà còn tưởng đã xảy ra chuyện gì? Tôi cười nói: “Lâu rồi cháu không được ăn sườn kho của chú...”
Chú Lê nghe thể thì cười to, chứ7không nói thêm gì nữa mà quay người đi vào bếp làm món sườn
Lúc ăn cơm, Chú Lê hỏi tôi về chuyện xảy ra ở bệnh viện hai ngày trước, chú hỏi tại sao đột nhiên tôi lại trở thành tin tức điểm nóng?
Tôi bèn nói ngắn gọn tình huống hôm đó cho chú nghe, chú nghe xong thì gật đầu và bảo: “Thật ra hôm nay chú nhận được một vụ có liên quan tới chuyện hôm đó...”
Tôi nghe thể hiểu kỳ hỏi: “Vụ án gì ạ? Không phải trong bệnh viện lại phát sinh chuyện tự sát đấy chứ?” Lúc này Chú Lê đứng dậy cắm một chiếc USB vào máy tính, sau đó mở một đoạn video để tôi và Đinh Nhất xem
Chúng tôi rất quen với địa điểm trong video, bởi vì nó chính là cửa thoát hiểm9ở trên sân thượng mà lúc trước người phụ nữ kia đi vào, cũng chính là nơi tôi nhìn thấy chiếc giày của Tiểu Vũ.
Trong video đang có một nhân viên công tác đi từ trong cửa ra, sau khi khóa cửa cẩn thận, anh này chuẩn bị quay người rời đi, nhưng vào đúng lúc này xâu chìa khóa treo bên hông bỗng nhúc nhích, tiếp đó nó dùng một độ cong trái với định luật vật lý nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Nhìn từ trong video thì xấu chìa khóa này ít nhất cũng phải có hai mươi đến ba mươi chiếc, nếu như trực tiếp rơi trên mặt đất thì không thể nào không phát ra âm thanh được
Nhưng xấu chìa khóa này lại nhẹ nhàng rơi trên mặt đất giống như một chiếc lông mà không hề phát5ra chút âm thanh nào
Vì không phát ra tiếng động nên nhân viên công tác tất nhiên sẽ không phát hiện ra, cho nên anh ta mới xoay người rời đi.
Một lát sau, mẹ của Tiểu Vũ giống như một hồn ma xuất hiện trong video, lúc cô ta nhìn thấy xấu chìa khóa trên mặt đất liền lập tức nhặt lên rồi mở cánh cửa thoát hiểm thông tới tầng thượng.
Chuyện càng làm người ta thấy quái lạ là những chiếc chìa khóa trong xâu này đều có năng khác nhau, vậy mà trong video mẹ của Tiểu Vũ không cần nhìn kĩ những chiếc chìa khóa này, cô ta chỉ tiện tay dùng một chiếc chìa cắm vào ổ khóa vậy mà cánh cửa vẫn có thể mở ra được.
Hành động này của mẹ của Tiểu Vũ kết hợp với3một loạt quá trình kỳ lạ khi chiếc chìa khóa rơi xuống trước đó, nếu như không phải có thần tiên hỗ trợ thì chắc chắn trăm phần trăm là có tà ma tác quái
Sau khi nhìn đến chỗ này, tôi hỏi Chú Lê: “Ai đưa cho chú đoạn video này thể.”
Tiếp đó, Chú Lê nói với tôi thật ra trong bệnh viện này trước đây đã từng xảy ra những chuyện tương tự, nhưng do phát hiện kịp thời nên không tạo ra ảnh hưởng lớn như lần này
Bởi vì sự kiện lần này ảnh hưởng quá lớn cho nên khi bên phía bệnh viện truy cứu trách nhiệm thì người phụ trách kiểm tra sửa chữa trang thiết bị của tầng cao nhất phải đứng mũi chịu sào
Nhưng anh ta cảm thấy mình thật oan uổng, rõ ràng chuỗi chìa khóa treo rất chắc ở bên hông làm sao có thể vô duyên vô cớ rơi xuống? Sau đó lãnh đạo bệnh viện xem lại tất cả camera giám sát lúc rơi chìa khóa thì đều choáng váng..
Thậm chí bọn họ còn xem đi xem lại vài lần nhưng vẫn không thể giải thích được xâu chìa khóa này làm cách nào có thể rơi trên mặt đất mà lại trái với định luật vật lý như thế.
Thật ra, với địa điểm giống như bệnh viện thì ngẫu nhiên có chuyện ma quái xảy ra cũng là bình thường, cho nên mọi người đã quen với những chuyện như cửa thang máy đóng lại mở, mở lại đóng.
Nhưng lần này suýt nữa gây chết người, cho nên không thể tiếp tục bỏ qua được, thế nên giám đốc của bệnh viện nhờ bạn bè tìm đến Chú Lê và muốn chúng tôi đi điều tra chuyện này trong bệnh viện mà không làm ai chú ý
Bởi vì dù sao ở đây cũng là bệnh viện nên không thể làm rùm beng mấy chuyện mê tín được.
Hơn nữa, bên phía bệnh viện trả công khá hậu hĩnh, làm người mê tiền như Chú Lê lập tức nhận ngay
Tôi nghe xong cảm thấy không ngờ bệnh viện của lão Triệu lại xảy ra những chuyện này? Xem ra, dù bệnh viện không mời chúng tôi thì tôi cũng phải qua đó kiểm tra mới được.
Nếu không nhớ lão Triệu xảy ra chuyện gì, chắc tôi không chịu được nước mắt của Chiêu Tài mất
Thế là hôm sau chúng tôi dùng lý do đi khám sức khỏe cho Chú Lê mà lại đến bệnh viện nơi lão Triệu đang làm một lần nữa...
Ba chúng tôi vào cửa nhìn sảnh tiếp đón của bệnh viện, thấy ở đây đang động chật cứng..
Chỉ riêng người xếp hàng đăng ký cũng phải dài đến hai cây số.
Lúc này tôi hơi nhức đầu nói với Chú Lê: “Nếu không chú chờ ở đây, còn bọn cháu đi vòng quanh xem thế nào?”
Chú Lê nghe thế trừng mắt với tôi: “Chú tới đây đâu phải để đi khám sức khỏe thật? Với cái tuổi này của chú, cứ đi khám sức khỏe là y như rằng kiểu gì cũng ra bệnh! Chú cũng không muốn đang yên đang lành đến đây để hành xác...”
Tôi nghe xong không nhịn được mà tranh luận với chú: “Sao lại là hành xác? Đây là chú sợ bác sĩ nên giấu bệnh, đừng nói là tuổi của chú mà kể cả thanh niên như cháu và Đinh Nhất cũng phải kiểm tra sức khỏe định kỳ
Con người ăn ngũ cốc hoa màu, ai có thể cam đoan không bị bệnh? Hơn nữa diễn trò cũng phải làm như thật chứ!”
Chú Lê biết tôi nói thế là muốn tốt cho chú, cho nên không nói thêm gì nữa mà thành thật đi xếp hàng
Tôi thấy thế cười bảo: “Thế mới ngoan chứ, chú cứ xếp hàng trước, lúc nào đến lượt thì gọi cho bọn cháu..
Cháu và Đinh Nhất đi dạo một vòng đã.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.