Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cậu nói xem nếu tổ chức đó có thể dùng trí thông minh vào việc tạo ra những món đồ có ích, thì có phải đã tạo được phúc lớn rồi không?!”
Tôi nghe xong bèn cười gượng và nói: “Ai biết được? Điểm quan trọng là bọn họ thích đi vào chỗ khó khăn, cứ nhất định phải theo đuổi những thứ không thiết thực, cuối cùng đến chết mới nhận ra bọn họ đã bỏ lỡ những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống.” Mặc dù cơm có thể không ăn, đương nhiên chủ yếu là do không có để mà ăn, nhưng đường dưới chân vẫn phải tiếp tục đi..
Nếu không ba chúng tôi sớm muộn gì cũng chết đói trong núi tuyết2mênh mông này.
Vì để tôi và lão Triệu có thêm sức, Đinh Nhất chặt cho chúng tôi hai cành cây khô làm gậy chống..
Nhưng cho dù như thế, tôi và lão Triệu vẫn mệt như chó
Đi mãi đi mãi tôi nhận ra một chuyện, tôi ngẩng đầu hỏi Đinh Nhất: “Hướng đi của chúng ta có sai không? Về mặt thời gian đáng lẽ chúng ta đã quay về đến gần căn cứ kia từ lâu rồi chứ?”
Đinh Nhất điều chỉnh hơi thở một chút rồi nói: “Đại khái phương hướng không sai, có điều lúc chúng ta tránh tuyết lở đã lệch hướng so với lộ tuyến ban đầu, bởi vậy không nhìn thấy mấy căn lều lúc trước cũng là bình thường..
Tôi nghĩ7hẳn là chúng ta đã đi qua rồi.” “A! Nếu không tìm thấy ba cái lều kia, có phải chúng ta sẽ chết đói ở đây không?” Tôi vội vàng bảo
Đinh Nhất cười khẽ: “Cậu vẫn sợ chết thế à! Cậu đừng quên cậu có người quen ở Âm Ti, nếu bây giờ thật sự phải đến đó trình diện, chưa biết chừng còn nhận được chức quan gì ấy chứ!”
Tôi bực mình nói: “Tôi thèm vào! Ông đây còn chưa tiêu hết tiền trong ngân hàng đầu nhé! Sao có thể chết dễ dàng thể được? Nếu thực sự bất hạnh như thế, tôi nhất định chết cũng không đến Âm Ti báo danh, sau đó tiêu hết tiền trong ngân hàng rồi tính9tiếp.”
Có lẽ Đinh Nhất cũng quá mệt rồi nên không nói hươu nói vượn cùng tôi nữa, anh ta chỉ cười lắc đầu không nói tiếp
Thật ra, đến lúc này thể lực của cả ba chúng tôi đều đã tiêu hao đến mức cực hạn, mỗi chúng tôi đều đang tự mình cắn răng kiên trì đi về phía trước...
Lúc đó tôi còn rất hối hận, vì sao trước đó không đòi Mao Khả Ngọc cho thêm hai viên thuốc nhỏ màu trắng kia chứ? Nếu không lúc này chỉ cần một viên thôi cũng đủ để chúng tôi lấy lại tinh thần! Tuy trong tay lão Triệu có hai viên, nhưng anh ấy muốn dùng chúng để nghiên cứu thành phần, nếu tôi ăn5rồi thì anh ấy không còn gì để nghiên cứu giúp Mao Khả Ngọc nữa.
Đang nghĩ lung tung, tôi mơ hồ nhìn thấy giữa trời tuyết mịt mùng phía xa xa hình như có một đoàn người đang đi về phía chúng tôi, có người đến! Trong lòng tôi lập tức vui mừng như điên, điều đầu tiên tôi nghĩ đến lúc đó chính là chủ họ và mọi người đến cứu chúng tôi! Ba chúng tôi được cứu rồi! Kết quả tối kích động quá, mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh...
Không biết tôi đã ngủ bao lâu, đến khi ngửi thấy mùi thức ăn trong không khí mới tỉnh lại, tôi cảm thấy xung quanh rất ấm áp, không giống như ở3nhà cũng không phải trong lều..
Thế là tôi vội mở mắt ra
Không ngờ, khi tôi mở mắt, bóng dáng một người đàn ông quen thuộc lọt vào tầm mắt tôi
Lúc đó tôi vô cùng kinh ngạc, không ngờ lại có thể gặp được hắn ta, càng không ngờ rằng tập đoàn Thái Long còn giữ lại hậu chiêu sau lưng Mao Khả Ngọc
Tôi kinh ngạc nhìn Hồ Phàm
“Anh..
Hồ? Sao lại là anh?” Hồ Phàm vẫn nở nụ cười công thức của hắn: “Làm sao? Nhìn thấy tôi bất ngờ như thế à? Dù sao chúng ta cũng là bạn cũ, vừa rồi chúng tôi còn cứu được các cậu trong đống tuyết...”
Trong lòng tôi chửi thẩm má nó, sao lại bị bọn họ cứu được chứ? Chú họ đi đến đâu rồi? Không phải vào thời điểm quan trọng xe lại tuột xích chứ!
Hồ Phàm thấy ánh mắt tôi không yên, bèn cười nói với tôi: “Cậu không cần sợ hãi, tôi không phải Mao Khả Ngọc, không hở ra một chút là chém chém giết giết! Tôi luôn thích dùng cách hòa bình để giải quyết vấn đề...” Lúc này tôi đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy lão Triệu và Đinh Nhất trong lều, tôi đề phòng hỏi Hồ Phàm: “Hai người bạn của tôi đâu?”
Hồ Phàm cười to: “Yên tâm, hai người họ đang nghỉ ở lều khác..
Cậu tỉnh rồi, ăn tạm thứ gì đó trước đi!”
Tôi thấy Hồ Phàm đưa cho mình một miếng thịt hun khói, tôi nuốt nước miếng rồi nói: “Anh dẫn tôi đi gặp hai người bạn của tôi đã nhìn thấy bọn họ rồi tôi mới ăn được.”
Hổ Phàm rút tay về: “Xem ra cậu cũng không đói nhỉ! Nếu không đói thì thôi.”
Lúc đó tôi thực sự rất mệt mỏi, không muốn ra vẻ đáng thương với Hồ Phàm, bèn dứt khoát nói: “Anh không cần quanh co lòng vòng, muốn gì cứ nói thẳng! Nếu như hai người bạn của tôi có chuyện gì thì đừng hy vọng tôi đồng ý cái gì hết.”
Hồ Phàm thở dài: “Được! Bây giờ tôi đưa bọn họ đến đây, cậu, đúng là đồ không biết nói đùa...”
Nếu như không phải ở tình thể nguy hiểm, tôi thật sự muốn mắng hắn một câu: “Đùa cái con mẹ anh ấy mà đùa...!” Nhưng cuối cùng tôi vẫn nhịn được, đừng nhìn Hồ Phàm lúc nào cũng cười hi hi ha ha, thực ra hắn ta là một kẻ khẩu phật tâm xà, tuyệt đối là kẻ âm hiểm hơn nhiều so với Mao Khả Ngọc.
Không bao lâu sau, Đinh Nhất và lão Triệu bị hai người đưa từ lều khác đến, thấy bọn họ không vấn đề gì, tôi mới thở phào
Hồ Phàm cười nói với tôi: “Thế nào? Không lừa cậu chứ! Bây giờ có thể ăn chưa?” Tôi không đợi hắn nói đến câu thứ hai đã cầm miếng thịt hun khói lên ăn như sói đói..
Đừng nói chứ, chuyện ăn uống của tập đoàn Thái Long này tốt vô cùng, hay do tôi đói quá nên cảm thấy đây là miếng thịt hun khói ngon nhất trong đời tôi từng được ăn!
Cuối cùng tôi ăn đến mức sắp nôn ra mới dừng lại, như thể ăn bữa nay không có bữa mai vậy...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.