*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nghe xong bèn cười gượng và nói: “Ai biết được? Điểm quan trọng là bọn họ thích đi vào chỗ khó khăn, cứ nhất định phải theo đuổi những thứ không thiết thực, cuối cùng đến chết mới nhận ra bọn họ đã bỏ lỡ những điều tốt đẹp nhất trong cuộc sống.” Mặc dù cơm có thể không ăn, đương nhiên chủ yếu là do không có để mà ăn, nhưng đường dưới chân vẫn phải tiếp tục đi..
Nếu không ba chúng tôi sớm muộn gì cũng chết đói trong núi tuyết2mênh mông này.
Vì để tôi và lão Triệu có thêm sức, Đinh Nhất chặt cho chúng tôi hai cành cây khô làm gậy chống..
Nhưng cho dù như thế, tôi và lão Triệu vẫn mệt như chó
Đi mãi đi mãi tôi nhận ra một chuyện, tôi ngẩng đầu hỏi Đinh Nhất: “Hướng đi của chúng ta có sai không? Về mặt thời gian đáng lẽ chúng ta đã quay về đến gần căn cứ kia từ lâu rồi chứ?”
Đinh Nhất điều chỉnh hơi thở một chút rồi nói: “Đại khái phương hướng không sai, có điều lúc chúng ta tránh tuyết lở đã lệch hướng so với lộ tuyến ban đầu, bởi vậy không nhìn thấy mấy căn lều lúc trước cũng là bình thường..
Tôi nghĩ7hẳn là chúng ta đã đi qua rồi.” “A! Nếu không tìm thấy ba cái lều kia, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852326/chuong-1522.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.