*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ai ngờ khi tôi và Đinh Nhất cẩm túi ngủ quay lại thì phát hiện xác của bác trai trung niên không thấy đâu nữa! Trên nền tuyết trống trải trừ một mảng màu đỏ tanh tưới ra, không còn gì khác!
Tôi và Đinh Nhật liếc mắt nhìn nhau, biết tình hình nghiêm trọng rồi, vì vậy vội vàng chạy về lều tìm Mao Khả Ngọc
Khi hắn nghe chúng tôi nói không thấy thi thể, sắc mặt cũng trở nên khó coi lạ thường...
“Mao đại sư, chẳng lẽ cứ mỗi khi mày gặp phải tình huống thế này, cách xử lý chính là thẳng thừng làm thịt người ta à?” Tôi chất vấn với vẻ mặt phẫn nộ
Mao Khả Ngọc vừa lấy giấy vàng và chu sa ra khỏi ba lô của mình, vừa lạnh giọng nói với tôi: “Cách2này đơn giản nhất, tạo không cần phải lãng phí thời gian vìmột người đã không còn bất kỳ giá trị gì.”
Tổi cực kì bất mãn nói: “Thế bây giờ thì sao? Sao lại không thấy xác nữa? Tao thấy cách này của mày cũng chẳng phải là làm một mẻ, khỏe suốt đời gì cả nhỉ? Không biết là ai dạy mày thuật huyền học nữa, còn chẳng bằng cả tay gà mờ như tao đây!”
Mao Khả Ngọc nghe vậy hơi mất kiên nhẫn: “Mày có thể câm miệng không? Nếu mày không có cách giải quyết thì thành thật giống như bọn họ ở lại trong lểu đi, tránh bị quỷ bám lên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852294/chuong-1490.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.