*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những người này rõ ràng đều rất sợ Mao Khả Ngọc, sau khi nghe hắn nói như vậy, tất cả đều lập tức cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn
Ba chúng tôi đứng ở một bên lạnh lùng nhìn cảnh ấy mà trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc cho những người này
Bọn họ vốn nên là những người thầy và giáo sư đáng kính, nhưng hiện giờ lại phải bị kẻ như Mao Khả2Ngọc quát mắng?! Mao Khả Ngọc răn đe đám người xong thì quay đầu nhìn về phía chúng tôi nói: “Trương Tiến Bảo, mày cảm nhận khu vực quanh đây xem, bắt đầu từ đây cũng đã bước vào phạm vi cần tìm kiếm rồi.” Tôi quay người nhìn quanh, sau đó trả lời hắn một cách thành thật: “Trước mắt tao vẫn chưa cảm nhận được gì.” Mao Khả Ngọc nghe vậy thì nửa tin nửa ngờ: “Thật chứ?” Tôi hừ khẽ: “Nếu nơi chúng mày muốn tìm dễ thấy như vậy, chúng mày còn cần phí nhiều sức lôi tao đến đây hay sao? Nếu không tin tao thì đừng hỏi tao nữa!” Mặt Mao Khả Ngọc biển sắc, nhưng cuối cùng hắn vẫn đè nén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852292/chuong-1488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.