Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng nhìn mặt Đinh Nhất, tôi hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra...
Sau lưng Lý Mộc, thực ra không có ai cả..
Hiểu được vấn đề, lông tơ trên người tôi nháy mắt dựng đứng lên..
Mặc dù tôi cũng không phải lần đầu gặp chuyện này, nhưng dù sao âm hồn đứng gần chúng tôi như vậy, khó trách được cảm giác lạnh run người.
Nhìn nét mặt Lý Mộc, tôi biết là anh ta đang rất sợ hãi, có lẽ lúc đó sắc mặt tôi cũng không khá hơn chút nào, tôi cười khan nói: “Chuyện đó, cái này..
hay anh về xe trước đi.”
Lý Mộc bị dọa sợ lúng ta lúng túng hỏi tôi: “Tôi nên đi bên nào?”
Tôi nhìn về phía sau anh ta, phát hiện bóng người kia vẫn đứng thẳng tắp sau lưng Lý Mộc, tôi đi đến cạnh ôm vai anh ta, sau đó2thì thầm vào tai: “Đừng vội, tôi đưa anh lên xe..
Sau đó anh gọi điện báo cho tất cả mọi người ngồi im trên xe, sương mù chưa tan thì chưa được xuống xe.”
Tôi đưa Lý Mộc vòng qua đầu xe của chúng tôi, đưa anh ta vào trong xe, bóng người kia vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích
Sau khi đưa Lý Mộc về xe, tôi quay lại hỏi Đinh Nhất: “Anh cũng nhìn thấy bóng người kia sao?”
Đinh Nhất lắc đầu nói: “Tôi không nhìn thấy bóng người kia, nhưng tôi cảm nhận được một luồng oán khí rất mãnh liệt sau lưng Lý Mộc.”
Tôi gật đầu nói: “Thế là được rồi, tôi nhìn bóng người kia, có vẻ là Lưu Vạn Toàn.”
“Đi thôi, lên xe trước rồi nói tiếp!” Đinh Nhất cảnh giác nhìn bốn phía nói.
Tôi cũng cảm thấy tình hình này9chúng tôi nên về xe bàn bạc với Chú Lê xem tiếp theo nên làm gì
Kết quả chúng tôi vừa định về xe thì đột nhiên nghe thấy tiếng khỉ kêu thảm thiết từ khu rừng gần đó..
“Đám khỉ đánh nhau à?” Tôi nghi ngờ hỏi
Đinh Nhất lắc đầu: “Không giống lắm..
Tiếng kêu này quá kinh khủng?”
Đang nói chuyện, chúng tôi ngửi thấy trong không khí nồng mùi máu tươi, tôi và Đinh Nhất vội chạy về phía có tiếng khỉ gào thét
Lúc chúng tôi đi qua được đám sương mù dày đặc đến một bãi phi lao, thì nhìn thấy một cảnh vô cùng thê thảm.
Một con khỉ đực to lớn đang điên loạn cắn xé một con khỉ khác nhỏ hơn, trên đất có rất nhiều xác khỉ không còn nguyên vẹn
Máu khỉ nhuộm đỏ cả một vùng tuyết và đất, khó trách xa như6vậy vẫn ngửi được mùi máu tanh nồng đậm như thế!
Có lẽ tiếng động chúng tôi chạy đến đã làm con khỉ kia để ý, nó quay đầu nhìn chúng tôi..
Lúc đó trong rừng vẫn còn sương mù dày đặc, nhưng cặp mắt của con khỉ kia khiến tôi ám ảnh khó quên
Mắt trái của nó bị thương, con ngươi lồi ra ngoài rất nhiều, tựa như có thể rơi ra khỏi hốc mắt bất cứ lúc nào, còn mắt bên kia thì đỏ au, giống như máu bên trong không ngừng chảy ra...
Đinh Nhất nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng giữ chặt tôi và nói: “Đừng lại gần! Con khỉ này bị thứ gì đó khống chế...” Không cần anh ta nói tôi cũng nhận ra con khỉ này có vấn đề, nhìn vết thương ở khóe mắt của nó, thì biết đây chính là con0khỉ đực đã lấy điện thoại di động của Lưu Vạn Toàn
Tôi suy nghĩ rồi nói: “Chúng ta có phải không nên đưa thi thể Lưu Vạn Toàn lên không?”
Lúc này Đinh Nhất không rảnh rỗi cảm thán như tôi, anh ta lấy con dao bạc ra giơ lên ngang người và nói với tôi: “Con khỉ này rất nhanh nhẹn, chút nữa tôi hổ chạy thì cậu phải nhanh chóng chạy về xe! Đừng quay đầu nhìn lại, chạy thẳng về xe đẩy! Lên xe rồi gọi điện cho Lý Mộc, bảo cảnh sát cầm súng đến xử lý con khỉ này.”
Thấy Đinh Nhất nói nghiêm trọng như vậy, tôi vội hỏi: “Vậy anh thì sao?” Đinh Nhất lắc đầu nói: “Yên tâm, trong thời gian ngắn con súc sinh này chưa làm tôi bị thương được.” Nghe vậy tôi vẫn không yên tâm cho lắm,7nên rút con dao thép trong ống quản ra, xoay chuối dao đưa cho Đinh Nhất: “Anh cầm nó đi, phải cẩn thận!” Đinh Nhất do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm con dao thép, đúng lúc này, con khỉ lớn kia đột nhiên lao thẳng về phía chúng tôi, Đinh Nhất giơ dao bạc ra, hét to với tôi: “Chạy!”
Tôi không dám chậm trễ, vắt chân lên cổ chạy ngược lại..
Bởi vì trong rừng hiện nay đều bị sương mù bao phủ, tôi ở cạnh Đinh Nhất không những không giúp được gì, có khi còn trở thành gánh nặng của anh ta! Như vậy không bằng tôi nhanh chóng quay về tìm người hỗ trợ!
Nhưng mới chạy quay lại tôi đã hối hận, vì tôi nghĩ đến kết cục của Lưu Vạn Toàn..
Vừa rồi bọn khỉ đánh nhau đến mức con chết con bị thương, nhưng khó đảm bảo chúng sẽ không cùng nhau quay ra đánh lại kẻ lạ mặt, đến lúc đó Đinh Nhất sẽ gặp nguy hiểm.
Nghĩ vậy tôi quay người định quay lại, nhưng vừa quay người tôi lại nhìn thấy một bóng người đứng ngay sau lưng tối..
Tối lập tức giật mình đứng yên tại chỗ
Xem ra tôi không thể nào quay lại giúp Đinh Nhất, chỉ sợ bây giờ muốn quay về xe tìm Chú Lê cũng không đơn giản.
Vừa nghĩ đến Chú Lê, tôi nhớ đến lá bùa chú ấy cho tôi, thế là tôi nhanh chóng lấy bùa ra định đốt! Không ngờ bóng người kia đột nhiên lại thấp giọng nói: “Đừng đốt..
Bây giờ tôi chưa thể đi.”
Lần này tôi càng xác định bóng người này chính là âm hồn của Lưu Vạn Toàn, tôi lên tiếng khuyên nhủ: “Chuyện đã đến bước này, không phải là ông có muốn đi hay không, mà là ông nhất định phải đi..
Người đã chết rồi, mọi chuyện đều qua, cần gì phải chấp nhất quá khứ như vậy?” Bóng người kia im lặng một lúc, sau đó lẳng lặng nói: “Cậu nói đúng, nhưng tôi có lý do chưa thể đi, vì còn một số việc tôi chưa làm xong.” Tôi tưởng rằng việc ông ta nói đến là việc mình bị khỉ hại chết, nên chỉ về phía rừng nói: “Những con khỉ hại chết ông không phải đều đã bị ông hại chết rồi sao? Ông cũng coi như đã báo thù xong, bây giờ không đi còn chờ gì nữa?” Lưu Vạn Toàn nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, trầm giọng nói: “Đó không phải chuyện tôi nói, tôi có chuyện quan trọng hơn phải nói rõ ràng...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.