Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau đó chúng tôi đợi thêm hai ngày, cảnh sát vẫn chưa điều tra ra xác chết nam trong đường ống xả nước thải chính là Vương Lượng! Lúc ấy chúng tôi đều vô cùng bức bối, kể cả thi thể không còn nguyên dạng, nhưng quần áo và vẻ ngoài của gã vẫn rất rõ ràng, hơn nữa cảnh sát còn khôi phục chân dung của Vương Lượng lúc còn sống, độ tương tự với người thật có thể đạt tới 60%
Tôi tin chỉ cần là người quen của gã đáng lẽ sẽ dễ dàng nhận ra.
Một người đã mất liên lạc trong nửa năm, ngay cả khi không có mối quan tâm của gia đình, vậy bạn bè và đồng nghiệp của gã thì sao? Không thể nào chẳng thèm quan tâm gì2chứ? Vì vậy, sau đó tôi đã thử gọi điện thoại đến văn phòng của khách sạn Giang Nam Mỹ Nhân.
Mặc dù khách sạn đã ngừng hoạt động nhưng nhân viên trong văn phòng vẫn còn, mà khi đối phương nghe tôi nói muốn tìm Vương Lượng thì lại cho tôi biết, nửa năm trước Vương Lượng đã đến chi nhánh Quảng Tây để phát triển kinh doanh rồi.
Nghe vậy, tôi lập tức hiểu rõ tất cả, hóa ra đầu này Tấn Vũ giết Vương Lượng, đầu kia Giang Y Nam liền thông báo với cấp dưới, nói là cử Vương Lượng đi Quảng Tây mở rộng kinh doanh, như vậy tất nhiên người trong công ty cũng sẽ không nghi ngờ về việc gã mất tích.
Cũng phải nói là nhân duyên của gã Vương8Lượng này quá kém cỏi, dù gã không thân thiết với mấy đồng nghiệp trong công ty, nhưng cũng phải có một hai người bạn bè thường liên hệ chứ? Tại sao chẳng một ai biết Vương Lượng bị mất tích?
Có lẽ là trong mấy năm nay, vì Vương Lượng và Giang Y Nam là bạn cùng nhau tranh đấu gây dựng sự nghiệp, cho nên không thân thiết lắm với những người bên dưới, bởi vậy trừ những người thân tín của Giang Y Nam, thì không ai quan tâm gã đi đâu?
May thay, trong trí nhớ của Vương Lượng, tôi đã thấy được số máy bàn của nhà ga ở quê..
Một bà cụ có tiếng nói hơi mang giọng địa phương nghe máy
Trong điện thoại, tôi nói mình là bạn của Vương Lượng,9muốn hỏi bà xem tình hình gần đây của Vương Lượng thế nào? Bà cụ cho tôi biết: “Mấy năm nay thẳng Lượng vẫn ở Hải Hồ, bình thường nó rất bận
Trước đây còn một hai tháng gọi một cuộc điện thoại, nhưng nửa năm qua, trừ gửi mấy bức điện tín với gửi tiền về nhà vài lần thì chẳng thấy nó gọi cuộc điện thoại nào về cả.”
Thảo nào! Hóa ra thỉnh thoảng Giang Y Nam sẽ gửi tiền và nhắn tin về quê Vương Lượng, như vậy là có thể mê hoặc hai ông bà già, khiến họ nghĩ rằng Vương Lượng chỉ bận rộn công việc quá cho nên mới không gọi điện thoại về.
Có lẽ trong lòng đám Giang Y Nam, Vương Lượng đã bị ném vào ống nước thải2sẽ mãi mãi không bị ai tìm thấy..
Nhưng ai ngờ lưới trời tuy thưa mà khó lọt, cố tình thi thể lại bị chặn lại trong đường ống
Chứ nếu mà bị thải vào trong khe nứt dưới lòng đất, để tìm lên được sẽ mất nhiều công sức lắm!
Nhưng tiếp đó chủ Lê lại tỏ sắc mặt khó coi và nói: “Các cháu nói xem có khi nào thi thể của Lương Siêu đã bị xả vào lòng đất rồi không?”
Tôi nghe vậy cũng thấm căng thẳng, không phải không có khả năng này
Dựa vào thời gian, chắc hẳn là Lương Siêu bị hại trước, sau đó mới đến phiên Vương Lượng
Nếu Vương Lượng bị mắc kẹt trong đường ống, như vậy rất có thể Lương Siêu đã bị thải vào hệ thống nước ngầm2trước gã một bước.
Nếu thật sự giống như chúng tôi phân tích, thì đúng là không biết đi đâu mà tìm đây! Chẳng trách sau khi Đoạn Hiểu Cương nhìn thấy ấm hồn của Lương Siêu lại đến bên ngoài cái sân kia đốt vàng mã! Vì theo hắn biết, đúng là Lương Siêu bị ném xuống miệng cống đó.
Nhắc tới Đoạn Hiểu Cương..
Có lẽ hiện giờ hắn mới là chỗ đột phá duy nhất, chỉ có điều không biết Tân Vũ và Giang Y Nam có nghĩ như chúng tôi hay không? Ngay khi chúng tôi đang suy xét có cần đi tìm Đoạn Hiểu Cương không, thì đột nhiên thằng nhóc này lại tự mình mò tới cửa Lúc ấy chúng tôi đến tiệm cơm ăn cơm, đúng lúc gặp được Đoạn Hiểu Cương đang hớt hơ hớt hải, nhìn sắc mặt của hắn là biết chắc chắn thằng nhóc này đã gặp phải chuyện gì đó, nên sợ đến mặt cắt không còn giọt máu! Sau khi thấy chúng tôi, Đoạn Hiểu Cương lập tức giơ tay giữ chặt chú Lê, mặt đầy căng thẳng, nói: “Đại sứ cứu tôi với! Mấy ngày nay tôi luôn cảm thấy sau lưng có ai đó, có phải con ác quỷ kia lại tìm tới tôi không?” Chủ Lê hỏi lại hắn: “Cậu có làm theo lời tôi bảo, đến chỗ chôn cất đối phương đốt ít tiền giấy không?” Đoạn Hiểu Cương gật đầu đáp luôn: “Đương nhiên! Lần trước từ chỗ đại sư về, tôi đã đi ngay, nhưng mấy ngày nay tôi vẫn có cảm giác phía sau có người..
Đặc biệt là lúc đi đường ban đêm!” Chú Lê như suy tư gì đó, rồi chú nói: “Không thể thể được? Trừ khi cậu nhầm chỗ chôn xác, nếu không thì là bị cô hồn dã quỷ nào cạnh đó cướp mất rồi!” Đoạn Hiểu Cương giật mình hỏi: “Thứ này còn có thể cướp được ư?” Chú Lê đáp bằng vẻ mặt nặng nề: “Đương nhiên, nếu chỗ chôn xác còn có cô hồn dã quý khác, thế thì khó mà nói.” Lúc này sắc mặt của Đoạn Hiểu Cương chợt trở nên cực kì quái lạ, hình như là nghĩ tới điều gì, hắn bỗng vỗ bộp lên trán: “Sao tôi lại quên mất gã chứ!” Sau đó chủ Lê bảo Đoạn Hiểu Cương chuẩn bị một ít tiền giấy, lần này tốt nhất là hai phần, rồi đến chỗ chôn xác trước đó mà đốt
Về phần khi hắn đi đường ban đêm có cảm giác sau lưng có người thì cũng dễ xử lý, chỉ cần mang theo một lá bùa trên người là sẽ không có gì đáng ngại nữa
Thật ra tôi biết chú Lê đang lừa hắn, có lẽ Đoạn Hiểu Cương cảm thấy phía sau có người là bởi vì có người đi theo hắn thật, chẳng qua hắn chột dạ nên mới nghĩ ngay tới chuyện ma quỷ thôi
Nếu tôi đoán không sai, chỉ e trong mấy ngày này Tân Vũ sẽ xuống tay với Đoạn Hiểu Cương, nhưng tên đầu đất này vẫn hồn nhiên không biết
Nếu không phải có chúng tôi xuất hiện, chắc có lẽ thằng nhóc này đến chết cũng chẳng biết mình chết như thế nào!
Sau đó tôi bảo Đinh Nhật liên tục đi theo Đoạn Hiểu Cương, quả nhiên phát hiện phía sau hắn luôn có người bám đuối, nếu không phải mãi không có cơ hội xuống tay, chắc hẳn đã bị xử lý từ lâu rồi.
Bây giờ xem ra tạm thời không thể trông cậy vào cảnh sát địa phương được
Không biết Tân Vũ có tìm thấy chiếc USB chứa tất cả chứng cứ ở trong nhà Vương Lượng hay không..
Bởi vì dù sao đó cũng là hiện trường vụ án, kể cả chúng tôi cẩn thận như thế nào cũng rất khó bảo đảm không để lại bất kì dấu vết gì
Cho nên chúng tôi vẫn không dám tùy tiện đi vào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.