*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kim Bảo thử ngửi bình thủy tinh trong tay tôi, sau đó hắt xì một cái. Hình như nó cũng ngửi ra thứ trong này chẳng tốt đẹp gì, bèn quay đầu chạy ra ban công, mặc kệ tôi gọi như thế nào cũng không thèm vào lại. Đinh Nhất thầy thể thì buồn cười nói: “Cậu hết bệnh rồi đúng không? Sao2lại bắt đầu không đúng đắn thể hả?”
Tôi bĩu môi đáp lời anh ta: “Anh biết cái gì? Đây gọi là cuộc đời phù du, vui sống được mấy ngày được không? Con người chưa trải qua sống chết, có vài việc đúng là chưa nghĩ thông. Haizz... Người ta thường nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, dù sao tôi coi như đã nhìn thấu rồi. Con người ấy à, vẫn nên sống với hiện tại mới là thực tế nhất.”
“Ừ, tôi thấy được đó. Vậy ngày mai chúng ta đến ngân hàng rút hết tiền ra tiêu cho bằng sạch, sống với hiện tại mới là thực tế nhất mà.” Đinh Nhất nói bằng về mặt như thật.
Nghe vậy,8tôi lập tức phản đối: “Thế thì không được! Tiền trong ngân hàng đều gửi có kỳ hạn, bây giờ rút hết ra một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852106/chuong-1302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.