*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi tôi từ trong phòng vệ sinh ra, hai người họ đã tính toán xong lượng thuốc mê dùng cho ngày mai. Có Kim Thiệu Phong được coi như “một nửa” bác sĩ ở đây, ít nhiều tôi cũng yên tâm hơn, ít nhất không cần phải lo đến tình huống đo lường không chính xác. Kim Thiệu Phong đi rồi, chú họ đến bên cạnh tôi nói: “Sao rồi? Lần này suốt buổi cháu đều tỉnh, ngày mai lặp lại lần nữa cháu còn chịu được không?”
Tôi cười khổ: “Nếu có thể chọn, cháu vẫn chọn gây mê, thật lòng là cháu không muốn lặp lại lần nữa đâu.” Chú họ gật gù: “Nếu cháu muốn Bùi Tông Lâm giải cổ cho cháu thì...”
Tôi lập tức lắc đầu: “Thôi bỏ đi...” “Thằng nhóc này2sao lại bướng thế?! Cô ta muốn cháu chết, chẳng lẽ cháu không biết sao?” Chú họ hơi nổi giận. Tôi khẽ mỉm cười đáp: “Cháu biết... Nhưng mà cháu lại không thể bắt cô ta chết, ít nhất không thể vì cháu mà chết.” Nghe vậy, chủ họ thở dài: “Đúng là thằng bé ngốc...” Nói xong, chú đứng dậy nói với chú Lê: “Lão Lê! Về chỗ ông đi!”
Hai ông thầy bói đi rồi, trong lòng tôi chợt cảm thấy vắng vẻ. Thực ra tôi cũng không biết mình còn đang kiên trì điều gì? Hiện giờ bản thân chịu tội như vậy, tôi còn có thể làm sao nữa? Nỗi hận của cô ấy đối với tôi sẽ vì vậy mà giảm bớt ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852102/chuong-1298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.