Chương trước
Chương sau
Tôi lắc đầu: “Không có khả năng, bệnh viện đó cũng không lớn, chẳng có mấy người chụp kiểm tra tim cùng một ngày, tình huống giống như em lại càng hiếm, kể cả bác sĩ có sơ ý cũng không thể nhầm được.”
Lão Triệu nhíu mày, nói: “Anh chưa từng thấy loại tình huống này bao giờ, anh vừa đưa phim chụp cho trưởng khoa ngoại xem, anh ấy đề nghị phẫu thuật ngay lập tức...” “Phẫu thuật? Anh2để em suy nghĩ kỹ... Trước tiên đừng gấp, việc này em phải thương lượng với mấy người chú họ đã rồi nói...” Tôi cảm thấy không biết phải nói thế nào. Lão Triệu cũng biết bệnh này của tôi không dễ điều trị nên cũng không nói thêm gì nữa, để tôi quan sát vài ngày xem thế nào, nếu thực sự không được thì sẽ phẫu thuật ngay. Buổi trưa chú họ và chú Lê cùng tới, hai7người nhìn phim chụp mà lão Triệu đưa xong đều trầm mặt xuống, cuối cùng vẫn là chú họ lên tiếng trước: “Nhìn thế này chắc chắn là cổ trùng...” “Cái gì trùng? Ở đâu ra côn trùng?” Tôi nghe thấy trong người mình có con côn trùng, lập tức cảm thấy căng thẳng. Chú Lê giải thích cho tôi: “Đại đa số cổ độc đều lấy côn trùng làm vật dẫn, độc tình chắc cũng không ngoại lệ.” “Ý1của chú là Ngô An Ni đưa một con côn trùng to ba centimét vào trong người cháu hả?” Lòng tôi thấy rằng cả mình.
Chú Lê lắc đầu: “Lúc đầu chắc chỉ là một viên trứng trùng mắt thường cũng không nhìn rõ, sau khi nó tiến vào trong cơ thể cháu sẽ được máu thịt tẩm bổ, sau đó từ từ phát triển thành con trùng trưởng thành...” “Có thể dùng phẫu thuật để lấy nó ra không?” Tôi7nghe trong cơ thể mình có một con cổ trùng đang sống mà toàn thân cảm giác không được tự nhiên, nếu như phẫu thuật có thể lấy nó ra, vậy tôi sẽ đồng ý giải phẫu ngay lập tức. Nhưng chú họ lại khẳng định chắc chắn tuyệt đối không thể dùng phẫu thuật cưỡng ép lấy cổ trùng ra, bởi vì như vậy sẽ dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng! Không nói đến vật đó còn0sống, sẽ chạy tán loạn khắp nơi, kể cả sau khi mở lồng ngực ra tìm được vị trí cổ trùng, đồng thời cưỡng ép tách nó ra khỏi trái tim... Nhưng như vậy vô cùng có khả năng dẫn đến người bị ký sinh lập tức tử vong. Sau đó chú họ lại nhấn mạnh, nếu như thông qua dùng dao có thể thành công lấy ra cổ trùng trong thân thể, vậy thì nhiều nước Đông Nam Á sẽ không nghe nói đến cổ trùng mà mặt mày biến sắc. Vậy thì chắc chắn là không thể phẫu thuật được rồi, nhưng cứ đến tối lại bị giày vò thì đúng là muốn chết, lúc này mới chỉ qua hai ngày mà tôi đã phải truyền máu để bảo vệ tính mạng! Nếu trong thời gian dài, thì cho dù là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi, đến lúc đó nếu còn chưa chết, chắc tôi cũng bị biến thành tàn phế!
Chẳng còn cách nào khác, chú họ bèn tìm lão Triệu để bàn bạc, hỏi anh ấy xem có thể tiêm cho tôi một liều thuốc mê vừa đủ, để tôi có thể hôn mê hơn hai tiếng, như vậy có thể bình yên vượt qua giờ Hợi mỗi ngày. Nhưng lần này lại đến lượt lão Triệu không đồng ý, bởi vì nếu ngày nào cũng tiêm thuốc mê, hơn nữa còn phải cho tôi hôn mê đúng hai tiếng, sẽ gây hại rất lớn cho cơ thể Đầu tiên, khi dùng thuốc mê trong một thời gian dài, cơ thể sẽ sinh ra kháng thuốc, như vậy để đảm bảo hôn mê đúng hai tiếng thì phải tăng liều lượng. Cứ như thế lâu dài sẽ hình thành một vòng tuần hoàn ác tính vô cùng đáng sợ! Sau đó, lâu dài tiêm thuốc mê cực dễ gây nghiện, đến lúc đó bỏ nghiện thuốc mê còn khó hơn bỏ nghiện ma túy.
Cái này không được, cái kia cũng không được, chẳng lẽ tôi chỉ có thể chịu đựng đau đớn như thế mỗi ngày... Đến tận khi dầu hết đèn tắt mà chết? Giờ chỉ cần nghĩ tới buổi tối cần phải trải qua cảm giác đau đớn đó, tôi liền thấy mình sống không bằng chết.
Xem ra Ngô An Ni vô cùng hận tôi, nếu không cổ ta cũng không dùng tới biện pháp này. Xét về mặt tàn nhẫn, cô ta hơn hẳn Triệu Dương và đại sư huynh của cô ta! Có lẽ sự khác biệt lớn nhất giữa sự huynh muội bọn họ là, hai người Triệu Dương và đạt được mục đích có thể bất kể sống chết của người khác, mà Ngô An Ni thì chỉ nhắm vào một mình tôi mà thôi...
Mặc dù cuối cùng kế hoạch “dùng thuốc mê để cho tôi hôn mê” bị lão Triệu trực tiếp dùng một phiếu bác bỏ, thế nhưng đề nghị để cho tôi hôn mê vào giờ Hợi vẫn được bảo lưu lại, nhưng biện pháp gây mê còn phải chờ thảo luận.
Sau khi thảo luận xong, chú họ quyết định làm thí nghiệm trước giờ Hợi hôm nay, xem thử sau khi tôi hôn mê độc tình có phát tác hay không, nếu như thật sự không phát tác, vậy thì mọi người sẽ nghĩ một biện pháp an toàn đáng tin cậy để tôi hôn mê hai tiếng.
Vì thế chú Lê và Đinh Nhất khuyên bảo lão Triệu, cam đoan chỉ dùng thuốc mê lần này! Nếu như thí nghiệm thành công, bọn họ sẽ nghĩ biện pháp khác an toàn đáng tin hơn. Không còn cách nào khác, lão Triệu đành đồng ý tự mình gây mê cho tôi, bởi vì ở bệnh viện của bọn họ, nếu như không phải làm phẫu thuật thì không được tự ý sử dụng thuốc mê, cho nên anh ấy cũng đang làm liều, nếu để người khác biệt có thể sẽ bị mất việc.
Buổi tối lão Triệu mang thuốc mê đến, hơn nữa còn là loại chuyên dùng cho trẻ em, nhưng lão Triệu đã tính toán liều dùng chính xác, cam đoan tối ngủ mê trong hai tiếng. Lúc mới uống thuốc mê đầu óc tôi còn tỉnh táo, khoảng mười mấy phút sau, ý thức của tôi dần mơ hồ... Tôi chỉ nhớ rõ lần cuối nhìn đồng hồ treo tường là 9 giờ kém 5 phút. Cảm giác của gây tê và ngất không giống nhau lắm, nhưng hiển nhiên không dễ chịu như đi ngủ bình thường. Khi tôi hoàn toàn mất ý thức, thời gian trôi rất nhanh, chưa kịp có cảm giác gì đã tỉnh lại rồi.
Sự khác biệt so với hai lần hôn mê trước chính là tôi cảm thấy dạ dày khó chịu, thậm chí buồn nôn, đầu cũng mê man. Nhưng dù là vậy, thì vẫn tốt hơn nhiều so với hai hôm trước... Tôi thử nôn khan vài lần nhưng không phun ra cái gì. Lão Triệu lo lắng nhìn tôi: “Nhìn đi, đây chính là tác dụng phụ của thuốc mê, loại biện pháp này chỉ có thể dùng một lần, nhất định không thể dùng lần nữa.”
Chú Lê hứa đi hứa lại sẽ không dùng nữa, nhưng qua thử nghiệm lần này cũng đã xác nhận, hôn mê hoàn toàn có thể ngăn độc tình phát tác, trên cơ bản là tôi phải bình tĩnh ngủ hai tiếng. Nhưng nói thật, hết thuốc mê rồi cảm giác thật không dễ chịu, buổi đêm gần như tôi không thể ngủ ngon, đầu óc cứ ong ong, đến gần sáng mới thiếp đi được một lúc... Xem ra tôi thuộc về nhóm người không chịu được thuốc mê, chẳng trách lão Triệu nhất định không cho tôi dùng lần nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.