Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lòng tôi trầm xuống, tôi muốn đi nhanh vào trong xe, nhưng không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà trong nháy mắt tôi cảm thấy toàn thân kiệt sức, mỗi một bước đi đều rất khó khăn...
Đinh Nhất thấy mặt tôi biển sắc thì lập tức đỡ tôi bước nhanh vào trong xe, sau đó để Viên Mục Dã lái chiếc xe của chúng tôi dẫn đường ở phía trước, còn Đinh Nhất lái chiếc xe Nanny Van này.
Sau khi tôi lên xe, chiếc xe lập tức khởi động, đi theo dòng xe cộ nhanh chóng rời khỏi đoạn đường xảy ra tai nạn, đúng lúc đó độc tình trên người tôi cũng bắt đầu phát tác... Tôi cố gắng để mình không khó chịu, nhưng rung động đến từ chỗ sâu nhất trong tim khiến tôi không cách nào khống chế cơ thể,2chỉ có thể nắm chặt lấy quần áo ở ngực, thân thể run rẩy theo từng cơn đau. Tôi biết vì sao Đinh Nhất lại muốn đổi xe với Viên Mục Dã, bởi vì anh ta sợ Viên Mục Dã nhìn thấy dáng vẻ thê thảm này của tôi sẽ không thể tập trung tinh thần lái xe, bởi vì chúng tôi bây giờ không thể tiếp tục chậm trễ thêm thời gian ở trên đường nữa. So sánh với hôm qua, lần này tôi không bị vừa mới đau đã phun máu, nhưng tôi biết đó chỉ là vấn đề thời gian, bởi vì theo cơn rung động ngày càng mạnh, tôi đã hơi cảm giác được máu trong ngực đang cuộn lên, nếu như không phải tôi kiềm chế thì chắc đã phun máu từ lâu.
Thật ra thì do tôi xót tiền... nếu không đã sớm phun7ngụm máu này ra rồi. Ghế ngồi trong chiếc xe Nanny Van này đều được làm từ da thật, nếu như bị tôi làm thành giống như hiện trường vụ án, thì không biết phải bồi thường bao nhiêu tiền nữa?
Tôi vừa chịu đựng khó chịu trong lòng, vừa cổ đè ép dòng máu trong ngực, tôi cuộn người trong xe, không ngừng co quắp... Chú họ thấy tôi sắp không kiên trì được nữa bèn muốn châm kim giảm đau cho tôi, nhưng chú ấy vừa đâm kim xuống, tôi lại không đè ép được dòng máu đang sôi trong ngực nữa mà phun ra một ngụm máu.
May mà tôi kịp thời dùng tay che lại mới khiến ngụm máu này không tung tóe trong xe, nhưng khi nhìn máu từ khe hở giữa ngón tay chảy xuống, rơi từng giọt xuống chiếc áo bệnh nhân, tôi có1ảo giác là mình sắp chết... Chủ họ thấy châm kim lại khiến tôi phun máu thì không dám châm thêm cái thứ hai... Nhưng kể cũng lạ, hai ngày nay khi độc tình phát tác, mỗi khi phun máu xong tôi lại cảm giác dễ chịu hơn một chút, chỉ tội cảnh tượng có hơi đáng sợ. Vì tình huống của tôi khá khẩn cấp, nên Viên Mục Dã chở chúng tôi vượt liên tiếp bốn chiếc đèn đỏ chạy đến bệnh viện. Chúng tôi chậm hơn hai tiếng so với thời gian đã định, lúc này lão Triệu đã dẫn người chờ ở cổng bệnh viện.
Thấy xe chúng tôi phóng đến, anh ấy thở phào, sau đó dẫn nhân viên cấp cứu tới xem tình trạng của tôi. Trong ngực tôi lúc này đang nghẹn một ngụm máu, nhìn thấy lão Triệu, tôi không nhịn được nữa7phun hết ra áo khoác trắng của anh ấy. Lão Triệu thấy tôi phun máu thì khẽ giật mình, sắc mặt khó coi nói: “Cũng may không gọi chị cậu tới đây, nếu không chắc sẽ dọa cô ấy mất.” Tôi dùng tay áo lau đi máu bên khóe miệng, rồi thều thào: “Anh thật là quan tâm đến vợ mình, em bị như thế này, vậy mà việc đầu tiên anh nghĩ đến lại là may mà vợ anh không bị dọa...”
Lão Triệu bực mình: “Lúc nào rồi, cậu đừng tị nạnh nữa! Giữ sức mà phun máu đi!”
Tối được lão Triệu và một bác sĩ khác đỡ lên giường cấp cứu, sau đó được đưa ngay đến khoa cấp cứu... Khi tôi vừa được đẩy vào phòng cấp cứu và được chuyển lên giường bệnh, tôi nghiêng mặt sang bên cạnh và lại ộc ra một bãi0máu.
Y tá bên cạnh sợ quá, nói lắp bắp: “Bác... Bác sĩ Triệu, em vợ anh bị chảy máu dạ dày à?” Lão Triệu lúc này rất bình tĩnh, anh ấy nói với y tá: “Không phải, bây giờ trước tiên cô đi kho máu dự trữ điều 400ml nhóm máu O đến đấy, đi nhanh đi!”
Y tá lập tức quay đầu đi ra ngoài lấy máu. Đinh Nhất đưa cho lão Triệu chẩn đoán trước đó của bệnh viện kia, anh ấy nhìn vài lần xong rồi nói với một bác sĩ khác kiểm tra thêm một lần nữa, lần này kiểm tra từ đầu đến chân, tôi không tin không tra được nguyên nhân gây bệnh.
Tôi mệt mỏi nằm trên giường, cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, nhưng tôi vẫn nghe được tiếng lão Triệu luôn túc trực bên cạnh. Sau đó tôi dần dần mất đi ý thức, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê. Sau khi hôn mê, tôi vẫn xuất hiện tình trạng hô hấp dồn dập, nhịp tim quá nhanh, toàn thân đổ mồ hôi giống hôm qua, cũng may lúc ấy chúng tôi đã đến bệnh viện, nếu không chắc tôi không chịu nổi. Cuối cùng, sau khi được truyền 400ml máu vào người, các chỉ số của tôi mới chậm rãi bình thường trở lại, mà cảm giác co thắt trong tim cũng biến mất một cách thần kỳ khi đến 11 giờ. Tôi chỉ có thể nói mình ngoan cường chống chọi qua một ngày, nhưng lúc này mới vẻn vẹn được hai ngày mà tôi đã bị giày vò thành thế này rồi, nếu như cứ như vậy trong thời gian dài, thì chẳng thà lúc đó bị Ngô An Ni đâm một dạo chết luôn đi cho xong... Khi tôi tỉnh lại một lần nữa, thời gian đã hơn mười hai giờ khuya, mặt lão Triệu xanh mét đứng trước giường, ánh mắt anh ấy giống như bất cứ lúc nào cũng có thể chính tay đâm tới vậy! Tôi mệt mỏi nói: “Anh rể...”
Lão Triệu lạnh giọng: “Không chịu nổi... Có em vợ như cậu nhất định phải có sức chịu đựng mạnh mẽ mới được!” “Anh nói với Chiêu Tài rồi à?”
“Đương nhiên là anh không dám nói cho cô ấy biết! Chỉ nói là em bị một vài vết thương nhỏ ở núi Thanh Long, đã tốt rồi, chuyển tới bệnh viện này chỉ là muốn được điều trị tốt hơn...” Lão Triệu nói với vẻ bất đắc dĩ.
Tôi gật đầu: “Trẻ con dễ dạy, trình độ nói láo của anh ngày càng giỏi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.