Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đinh Nhất nghe xong yên lặng một lúc rồi đột nhiên nhẹ nhõm nói: “Cậu cũng đừng quá khẩn trương, chú họ cùng sư phụ tôi sẽ nghĩ biện pháp, sẽ không để cậu lại tiếp tục khổ sở vì tình đâu.”
Mặc dù trong lòng tôi biết đây là Đinh Nhất đang an ủi mình, nhưng có thể làm thế nào chứ? Cứ kệ nó đi! Trời sập coi như làm chăn đắp, sống một ngày là kiếm thêm được một ngày. Lúc đó quá lạc quan nên tôi còn chưa biết, độc tình tối trúng lợi hại đến mức nào? Nhưng rất nhanh tối liền biết được lời nói của Triệu Dương trước khi chết, đúng là không hề nói dối chút nào...
Lúc ăn cơm tối chú2Lê cũng trở về khách sạn nghỉ ngơi, chỉ còn Đinh Nhất ở bên cạnh. Lúc đó tôi có cảm giác miệng nhạt nhẽo, nên muốn ăn chút đồ ngon. Nhưng bác sĩ lại nói tôi hôn mê vài ngày, vẫn luôn không ăn gì, cho nên phải ăn một chút đồ ăn thanh đạm tốt cho tiêu hóa.
Nhưng trong miệng tôi đều nhạt nhẽo không có vị gì, thật sự không muốn ăn cháo dinh dưỡng, thế là tôi năn nỉ Đinh Nhất, để anh ta ra ngoài mua cho tôi ít thịt bò khô, mà càng cay càng tốt!
Lúc đầu Đinh Nhất không đồng ý, đầu óc anh ta rất cứng nhắc, cảm thấy bác sĩ nói đúng, không hùa theo tôi. Nhưng tôi nhìn màu7sắc trên bát cháo, thực sự không nuốt được ngụm nào cả. Cuối cùng không còn cách nào khác, Đinh Nhất phải định ra ba điều kiện với tôi, có thể mua thịt bò khô, nhưng không thể ăn nhiều, hơn nữa còn phải đảm bảo ít nhất phải ăn xong nửa bát cháo mới được. Tôi nghe xong lập tức vỗ ngực cam đoan: “Chỉ cần có thịt bò khô, đừng nói nửa bát, kể cả một bát đầy tôi cũng ăn hết!” Ai ngờ Đinh Nhất vừa ra ngoài chưa được một lúc, tôi liền cảm giác trái tim tự nhiên nhói một cái, nhưng lại lập tức khôi phục bình thường, làm cho tôi tưởng mình bị ảo giác...
Tôi nhìn thoáng qua thời gian, còn1gần mười lăm phút nữa mới đến 9 giờ, tôi nhớ đại khái giờ Hợi bắt đầu khoảng 9 giờ tối, nhưng cụ thể mấy giờ kết thúc tôi lại quên.
Có lẽ tôi lo lắng hơi quá, hoặc đang tự dọa mình! Nhưng tôi càng không suy nghĩ những chuyện này, những lời Triệu Dương nói trước khi chết lại càng xuất hiện trong đầu tôi, dường như đang nhắc nhở, giờ Hợi đến, độc tình trên người sắp phát tác.
Tôi mang theo tâm trạng thấp thỏm đợi qua mười lăm phút trước 9 giờ, trong lúc tôi đang hoang mang, không biết độc tình đáng sợ đó có phát tác hay không, Đinh Nhất đã quay lại. Tôi biết anh ta cũng lo lắng tại giờ Hợi7tối có xảy ra chuyện gì hay không, nên mới dùng tốc độ nhanh nhất trở về...
Thấy Đinh Nhất vừa về đến, trong lòng tôi buông lỏng, trong nhất thời quên đi một chút khó chịu vừa rồi, đưa tay đòi Đinh Nhất thịt bò khô siêu cay. Đinh Nhất thấy tôi vẫn còn tâm tình ăn thịt bò khô, lo lắng trong lòng cũng giảm xuống một chút. Tôi nhận thịt bò khô xong thì không kịp đợi mà mở ra ăn ngay một miếng, vẫn là công thức quen thuộc, vẫn là mùi vị quen thuộc, tôi ăn quên cả trời đất... Đinh Nhất thấy thế liền vội bảo tôi ăn thịt bò khô cùng với cháo. Vậy mà vừa ăn được nửa bát vào bụng,0tôi liền cảm nhận được cái gì là “Vui quá hóa buồn”, lúc đó tôi còn đang nói chuyện với Đinh Nhất: “Anh nhìn xem đã đến giờ Hợi rồi đấy, không phải tôi chẳng có chuyện gì sao? Tên khốn Triệu Dương đó, nhất định chỉ là dọa...”
Tôi nói được một nửa liền đột nhiên ngừng, bởi vì tôi cảm giác buồng tim của mình đột nhiên dùng một chút, giống như chuẩn bị phát lực, tôi vội ngẩng đầu nhìn Đinh Nhất. Anh ta thấy tôi nói một nửa liền dừng, liền biết có chuyện, vội hướng tôi đi tới, muốn nhìn xem tôi làm sao!
Đúng lúc này... Tôi cảm giác trái tim của mình đột nhiên co quắp, tiếp đó cổ họng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi, vừa vặn văng đến nửa bát cháo dinh dưỡng đang ăn dở, bát cháo có màu đỏ đỏ xanh xanh rất đẹp mắt. Đinh Nhất không nghĩ tới tôi lại đột nhiên nôn ra máu, sắc mặt anh ta rất khó coi, vội vàng chạy đến kiểm tra tình huống của tôi: “Tại sao lại thế này? Nhất định là độc tình phát tác! Cậu có cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?” Tôi há to miệng với Đinh Nhất, muốn nói trái tim mình khó chịu, nhưng vừa há miệng lại phun ra một ngụm máu! Lập tức cả người tôi co quắp theo độ rung của trái tim... Sau đó mắt tối sầm, không còn biết cái gì nữa. Chờ đến khi tôi tỉnh lại, phát hiện cả người đầy mồ hôi nằm trên giường bệnh, chú họ và chú Lê đều đứng bên cạnh với sắc mặt nặng nề. Tôi thấy bác sĩ đang nói gì đó với Đinh Nhất, anh ta không ngừng gật đầu, thế nhưng sắc mặt càng nghe càng nhăn lại.
Sau khi bác sĩ đi, ba người bọn họ đều im lặng nhìn tôi, giống như nhìn một người đã hết thuốc chữa... Tôi đành dùng cổ họng bị nghẹn mà hỏi: “Mấy giờ rồi.” Chú Lê nhìn thoáng qua đồng hồ rồi nói: “11 giờ 15 phút, hiện giờ đã bắt đầu vào giờ Tý.”. Đinh Nhật bất đắc dĩ nói: “Cậu vừa rồi ăn được nửa bát cháo thì bắt đầu phun ra máu, nôn hai cái liền hôn mê bất tỉnh, tôi gọi bác sĩ đến kiểm tra, anh ta nói nhịp tim của cậu có lúc vượt qua 220 lần/1 phút, đây gần như là mức cực hạn của con người, cuối cùng bác sĩ chỉ đành dùng thuốc hạ nhịp tim cho cậu...”
Chú họ vẫn đứng bên cạnh không nói câu nào, tôi nhìn sắc mặt chú liền biết, độc tình trên người tôi không thể giải dễ dàng, thế là tôi liền ra vẻ nhẹ nhõm nói: “Hóa ra đây là độc tình phát tác à? Cũng chẳng có gì, khó chịu một chút, nhưng cũng không chết ngay được.” Chủ họ lại lắc đầu nói: “Cái này chỉ là mới bắt đầu, hôm nay sở dĩ cháu chỉ nôn hai phát liền ngất đi là bởi vì thể chất còn chưa chịu nổi sự tàn phá của độc tình, cho nên thân thể chỉ có thể lựa chọn hôn mê để tự bảo vệ. Nhưng khi thân thể dần hồi phục, thời gian cháu tỉnh táo sẽ càng ngày càng dài, giữa giờ Hợi từ 9 đến 11 giờ cháu sẽ luôn tỉnh táo, đến lúc đó cháu mới thực sự hiểu rõ độc tình là gì...”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.