Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Triệu Dương cười lạnh: “Đừng có tự cho là mình vị tha như vậy, nếu không phải trong đám người này có người mà mày thích, mày có thể dễ dàng phối hợp như vậy không? Trương Tiến Bảo, tao muốn xem xem mày có thể vì cô gái đó mà làm đến mức nào... Quỳ xuống cho tao!”
Tôi dùng sức siết chặt quả đấm, nhưng tôi biết dù vào giờ phút này trong lòng tôi có tức giận đến thế nào cũng phải chịu đựng, tên khốn này nói là sẽ làm, Tống Viễn chính là một ví dụ, cho dù thế nào tôi cũng không thể để bọn An Ni xảy ra chuyện gì được!
Không phải là quỳ thôi2sao? Không thành vấn đề, dù sao trên đời này, người có thể chịu cái quỳ của tôi cũng đã sớm không còn trên đời nữa rồi, hôm nay tôi muốn xem thử, mạng của tên Triệu Dương này có đủ cứng rắn không, có thể chịu cái quỳ này của tôi không?
Nghĩ vậy, tôi cũng không do dự nữa, trừng mắt nhìn chằm chằm vào vẻ mặt đắc ý của tên Triệu Dương kia, sau đó từ từ quỳ xuống... Mặt Triệu Dương đầy hưng phấn nói: “Được được được! Quả nhiên nghe lời! Vậy tiếp theo mày lấy con dao thép trong người ra rồi ném qua một bên đi! Tao không muốn bị mày cắt đầu như thằng7nhóc vừa rồi đâu!” Tôi nghe xong liền rút con dao thép ra nhìn một cái, sau đó không do dự mà ném qua một bên, ai ngờ lúc này Triệu Dương lại đột nhiên đổi ý: “Đừng ném vội! Tao thấy dao thép này của mày vô cùng sắc bén, có thể chém sắt như chém bùn, Hoa Hoa của tao cũng bị nó đâm một nhát mất mạng, tao muốn nhìn nó đâm vào người sống xem có sắc bén như vậy không?”
“Hoa Hoa?” Tôi nghi hoặc.
Triệu Dương giả bị thương nói: “Sao vậy? Mới qua có mấy giờ mà mày đã quên nó rồi à? Nó chính là con mèo hoang tao nuôi từ nhỏ đến lớn, thứ1nó thích ăn nhất chính là thịt người chết! Bây giờ nó bị mày thịt mất rồi, có phải mày nên bồi thường cho tao không?”
Tôi nghe là hiểu ngay, Hoa Hoa mà hắn nói thì ra chính là con mèo hoang kia, quả nhiên con súc sinh kia là do hắn nuôi, đúng là người thế nào thì nuôi ra súc sinh thể ấy!
“Mày để con súc sinh kia ra ngoài cắn bậy, bị làm thịt cũng là đáng đời, không trách người khác được... Tao vẫn giữ câu nói kia, ân oán giữa tao và mày không liên quan đến người khác, mày thả họ ra, muốn thể nào tao cũng làm theo!”
Triệu Dương cười phá lên: “Không ngờ7mày lại là người sống thoải mái như thế! Được, nếu mày đã nói vậy thì tao cũng không phải một người so đo, những người không liên quan đến chuyện này tự nhiên tạo sẽ thả họ ra, nhưng điều kiện tiên quyết là trước hết mày phải trả một dao kia cho Hoa Hoa nhà tao...”
Tôi cười lạnh: “Được! Không phải là một dao sao? Được thôi! Mày muốn đâm vào tim hay phổi!” Triệu Dương nghe vậy mặt đầy đắc ý nói: “Tao với mày cũng không phải người sắt, tội gì mà vừa lên tiếng đã hỏi đâm vào tim hay phổi, hơn nữa, nếu thật sự có thể dùng một dao đâm chết mày, thì sau0này còn gì để chơi đây? Mày tự mình xem đi! Dù sao tao cũng chỉ muốn nhìn mày chảy chút máu, bởi vì máu của mày làm tạo đặc biệt hưng phấn...”
Tôi nhìn Triệu Dương một cái, trong đầu nghĩ thằng này ăn gạo mà lớn lên thật đấy à? Sao có thể sống biến thái như vậy? Sau đó tôi nhìn qua một lượt trên người mình, thật là chẳng nỡ đâm vào đâu cả! Hơn nữa tôi có tự đâm mình một dao thì cũng khó đảm bảo Triệu Dương có nhất định giữ lời không.
Nhưng nếu tôi không làm, hắn nhất định sẽ làm theo những gì đã nói. Vì vậy tôi đành nhẫn tâm, giơ dao lên đâm xuống vai trái mình, lúc lưỡi dao sắc bén cắt vào da thịt, cảm giác đau nhói truyền đến trong óc tôi...
Đây cũng là lần đầu tiên tôi bị dao đâm vào thân thể, hơn nữa quan trọng nhất còn là tự mình đâm mình! Máu theo vết thương chảy xuống, tôi cúi đầu nhìn, trên người tối, áo phông nháy mắt đã bị nhuộm đỏ một mảng. Thật may là khi tôi cảm nhận được đau, lực đạo xuống tay cũng bị nhẹ đi, cho nên mũi dao cũng chỉ đâm vào cơ thể sâu không quá hai ngón tay, nếu không chắc lúc này tôi đã không kiên trì nổi. Nhưng dù vậy tôi vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng mình, đầu tôi ong lên, nếu không phải tôi tự lên tinh thần phải cứng rắn, thì có khi lúc này trước mắt tôi đã tối sầm và hôn mê rồi. Tôi uể oải hỏi Triệu Dương: “Có hài lòng không?” Hắn gật đầu: “Không tồi... Coi như hài lòng.” Tôi miễn cưỡng nặn ra nụ cười với hắn: “Nếu hài lòng, vậy mày thả người đi...”
Triệu Dương nhìn tôi một cái, sau đó hắn lấy từ trong người ra một thứ màu đen đặt ở trên miệng nhẹ thổi, thứ đó phát ra âm thanh linh hoạt, kỳ ảo... Theo từng tiếng thổi của hắn, mấy bóng người đi ra từ trong rừng phía tây. Tôi cẩn thận nhìn thử, đúng là mấy người Kim Thiệu Phong, nhưng nhìn đi nhìn lại mấy lần, tôi vẫn không thấy bóng dáng Ngô An Ni đâu... “Cô ấy đâu? Tại sao không có?” Tôi hét lên đầy căm giận.
Triệu Dương nghe vậy thì lắc đầu một cái, sau đó cười khẽ: “Ha ha... Xem ra mày đã động lòng thật rồi! Nhưng đây cũng không phải chuyện tốt, bởi vì người như mày khi động lòng thật, rất dễ bị người khác uy hiếp, đây chính là một nhược điểm trí mạng!” “Tao lặp lại lần nữa, cô ấy đâu? Ngô An Ni đâu?” Triệu Dương lại cảm nhạc khí cổ quái kia lên thổi, chẳng mấy chốc có một bóng người nho nhỏ xuất hiện sau lưng hắn, mặt không biểu cảm...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.