*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi nhìn xác con mèo trên đất, tỏ vẻ tiếc nuối, nói: “Mày nói xem, vốn mày đang sống rất tốt, tại sao cứ phải gây hấn với bọn tao làm gì? Nếu không phải mày cứ cắn chặt lấy tao không chịu thả ra, thì tao cũng không ra tay2tàn nhẫn với mày như vậy phải không? Kim Thiệu Phong bên cạnh nghe tôi nói thế thì khinh bỉ: “Giết nó cũng giết rồi, anh còn sợ sau khi nó chết không oán hận anh đấy à?” Tôi bất đắc dĩ, nói: “Cũng không phải vậy, chẳng qua là tôi cảm thấy dẫu gì cũng là một mạng sống, chết thật đáng tiếc.” Ai ngờ lúc này tôi đột nhiên cảm thấy trên mặt mát mát, ngẩng đầu nhìn lên trời thấy có mưa nhỏ, tôi không khỏi thầm cười khổ, trong đầu nghĩ ông trời chê tôi còn chưa đủ thảm à? Còn muốn tưới mưa vào vết thương của tôi mới thấy thoải mái phải không?
“Shit! Sao trời lại mưa7chứ? Cả người anh đều bị thương không thể để dính nước được, hai chúng ta mau tìm một chỗ trú mưa đi...” Kim Thiệu Phong nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852079/chuong-1275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.