Chương trước
Chương sau
Sau đó Tổng Viễn kể cho chúng tôi biết, vừa rồi cậu ta và bạn gái của mình là Hạ Tử Hàm muốn tìm một nơi không người ngồi một lát. Đều là người trẻ tuổi, nói thẳng ra là muốn tìm chỗ cách xa mọi người chút để thân thiết với nhau. Vì thế hai người họ đi2tới một chỗ khá bí ẩn phía dưới triền núi.
Ai ngờ hai người còn chưa bắt đầu dẹo dặt với nhau đâu, Hạ Tử Hàm đã ngã xuống một cái hố sâu. Tống Viễn thấy hố này cũng sâu ít nhất đến bảy tám mét, một mình căn bản không có cách nào kéo Hạ Tử Hàm, vì vậy7cậu ta vội chạy về phía chúng tôi cầu cứu. Hai người này thân thiết với nhau mà nữ rơi xuống hố! Đây là chuyện quái gì thế? Xem ra tối hôm nay cũng chỉ có thể kết thúc bằng cái “sự cố thân thiết” kỳ cục này rồi. Vì vậy tôi đành phải dẫn theo mấy nam sinh1đi theo Tổng Viễn đến cái hổ đó cứu người.
Trước khi đi tôi còn không quên dặn dò An Ni, bảo cô ấy và nhóm con gái ở yên trong khu cắm trại. Mặc dù nơi này là địa điểm cắm trại được chỉ định trong khu danh lam thắng cảnh, nhưng vẫn khó bảo đảm sẽ không có7dã thú lui tới, bởi vậy để các cô ấy ở cạnh lửa trại mới là lựa chọn có hiểu biết nhất.
Phải nói thể lực của Tống Viễn và Hạ Tử Hàm đúng là khỏe, đi ra xa được đến thế. Thảo nào vừa rồi khi Tống Viễn chạy về, mệt tới mức thở hổn hển. Khi tôi dẫn0mấy nam sinh vất vả lắm mới tìm được cái hố cậu ta nói, lòng tôi tức khắc lạnh đi một nửa.
Cái hố này ít nhất phải mười mấy mét, hơn nữa nhìn từ trên xuống là “ngoài hợp trong rộng, tình hình bên dưới rốt cuộc thế nào căn bản không nhìn rõ được. Lúc này Tống Viễn to tiếng gọi vọng xuống hố tên của Hạ Tử Hàm, nhưng bên dưới chẳng có phản hồi gì. “Trước khi cậu quay về tìm người có nói với Hạ Tử Hàm hay không?” Tôi hỏi Tống Viễn với sắc mặt nặng nề u ám. Cậu ta lo lắng đáp: “Nói rồi! Em hỏi cô ấy thế nào, có bị thương chỗ nào không, cô ấy, cô ấy còn nói không có mà?”
Tôi thật cẩn thận đi đến miệng hổ nhìn xuống, phát hiện bên dưới đen ngòm, tôi mở di động ra soi xuống dưới, nhưng chùm tia sáng của di động quá yếu, căn bản không thể soi đến đáy. Lúc này tôi phát hiện miệng hổ có một chỗ đất bùn bong ra từng mảng, nói vậy là Hạ Tử Hàm hụt chân ngã từ đây xuống. Cái hồ này sâu như vậy, nếu Hạ Tử Hàm ngã xuống không thể nào không bị thương chút gì. Trước đó Tống Viễn hỏi cô ấy có bị thương chỗ nào không, cô ấy nói không có... Rất có khả năng là bởi vì dưới hổ tối quá, hơn nữa cô ấy đột nhiên ngã xuống, lúc ấy cả người đều đờ ra, cho nên căn bản là không biết mình rốt cuộc có bị thương hay không.
Tôi thử tính thời gian chúng tôi chạy đến đây, mất tầm mười lăm phút, một đi một về cũng đã qua hơn ba mươi phút rồi. Nếu như vừa rồi Hạ Tử Hàm ngã xuống bị thương, như vậy lúc này vô cùng có khả năng cô ấy đã ngất đi vì sợ hãi và đau đớn.
May mà trước đây tôi đã mua một vài thiết bị khẩn cấp dùng cho dã ngoại, trong đó bao gồm một bó dây thừng leo núi chất lượng rất tốt. Sau đó tôi cột một đầu dây thừng vào thân cây đại thụ bên cạnh, một đầu khác ném xuống dưới hố sâu...
Sau khi xác định dây thừng đã cột chặt, tôi nói với những nam sinh còn lại: “Một lát nữa tôi tuột dây thừng xuống, các cậu nghe chỉ huy của tôi, kêu các cậu kéo dây thừng thì các cậu dùng hết sức kéo lên, biết chưa?” Mấy người họ đều sôi nổi gật đầu tỏ vẻ đồng ý, nhưng ngay trước lúc xuống, tôi vẫn không quên dặn dò thêm vài câu: “Đất ở miệng hố này không cứng, lát nữa các cậu kéo dây lên nhất định phải cách miệng hố xa một chút, nếu không nghe được tiếng của tôi thì để một người ở gần miệng hổ chuyên truyền lại thôi, những người khác đứng ở xa kéo dây thừng lên trên.” Không phải tôi nghĩ dông nghĩ dài, chủ yếu là sợ mấy thằng nhóc này “bụng sợ khiến tay run”, đừng vì có một thứ tôi không bàn giao rõ ràng, đến lúc đó bọn họ không những không kéo tôi và Hạ Tử Hàm lên, ngược lại còn lôi cả bọn đều rơi xuống hố thì vui rồi.
Để phòng ngừa lát nữa lúc đi xuống làm rớt di động, tôi bèn dùng băng dính tạm thời dán điện thoại di động vào trước ngực mình. Như vậy vừa có thể chiếu sáng, vừa có thể phòng ngừa điện thoại di động rớt xuống hồ... Sau đó tôi bám vào dây thừng trèo từng chút một đi xuống.
Ai ngờ tôi mới vừa vào hố đã ngửi thấy một mùi hôi không tài nào chịu nổi, trong tại còn truyền đến từng đợt tiếng ong ong, trong cái hố này hình như có thứ gì đó... Nhưng nghĩ đến bên dưới còn có một cô gái bị té, tôi đành phải ổn định tâm thần, tiếp tục trèo xuống. Còn may trước đây tôi từng học một vài kỹ năng leo dây thừng, nếu không đúng là không biết mình có thể xuống nổi hay không nữa?
Bên dưới giống như tôi dự đoán, ít ra cũng phải sâu mười một, mười hai mét. Đừng nói một nữ sinh như Hạ Tử Hàm, dù là một trong mấy thằng nhóc khỏe khoắn bên trên kia rơi xuống cũng bị dọa sợ hết hồn. “Hạ Tử Hàm? Hạ Tử Hàm em nghe thấy thì trả lời tôi một tiếng, tôi đến cứu em!” Tôi vừa nắm dây thừng leo xuống vừa kêu to.
Nhưng tôi kêu mấy tiếng rồi, bên dưới vẫn không có chút phản hồi, tôi không khỏi càng kêu càng sợ hãi... Tuy rằng hiện giờ tôi cũng chưa cảm nhận được bất kỳ sự tồn tại nào của thi thể, nhưng vừa rồi âm thanh ong ong khi mới đi xuống hố thật sự không phải hiện tượng tốt gì cả. Đừng để cái miệng quạ đen của chú Lê nói trúng thật, thể chất “hễ đi đếm là sẽ gặp ma” của tôi không lần nào không ứng nghiệm.
Khi trong lòng còn đang thấp thỏm, hai chân tôi đã chạm tới mặt đất, tôi thầm thở phào một hơi, nghĩ bụng rốt cuộc đã đến... Rồi tôi nhanh chóng nương theo ánh sáng của di động tìm kiếm khắp nơi. Theo lý thuyết, Hạ Tử Hàm rơi từ trên xuống, chắc là sẽ không cách miệng hố quá xa! Nhưng tôi tìm mãi ở gần đó, nào có bóng dáng của Hạ Tử Hàm đâu?
Nếu không phải Tống Viễn thề son thế sắt nói Hạ Tử Hàm rơi xuống cái hố này, tôi thật sự nghi ngờ có phải chúng tôi tìm nhầm hố hay không? Nhưng tiếp đó, một ít dấu vết trên mặt đất cũng đã gần như có thể khẳng định giúp tôi, trước đó chổ này chắc chắn từng có người rơi xuống. Tôi còn tìm thấy một chiếc kẹp tóc con gái hay mang trên đầu ở dưới đất, nếu không phải trước đây cái hố này đã từng có cô gái khác rớt xuống, cái kẹp tóc này chắc chắn cũng chỉ có thể là của Hạ Tử Hàm. Mặc dù lúc nhìn từ phía trên, tôi đã phát hiện cấu tạo của cái hố này là “trên hẹp dưới rộng”, nhưng lại không ngờ không gian phía dưới lớn như vậy. Tôi dùng di động soi khắp nơi, phát hiện chút ánh sáng yếu ớt này căn bản không thể soi ra được ở đây rốt cuộc rộng chừng nào. Nhìn đáy hồ tối đen, tôi thật sự hối hận vừa rồi nhất thời xúc động một mình leo xuống, nhưng bây giờ lại quay lên gọi người xuống nữa thì hơi mất mặt, vì thế đành phải kiên trì một mình đi sâu vào trong...
“Hạ Tử Hàm! Em ở chỗ nào? Em nói xem một cô gái như em rơi xuống hồ rồi sao còn không ở yên vậy? Khi không chạy lung tung làm gì!?” Tôi vừa đi vừa nói to, một là muốn để cho Hạ Tử Hàm có thể nghe được tiếng của tôi, hai là cũng muốn tiếp thêm can đảm cho mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.