Chương trước
Chương sau
Có lẽ Lưu Ninh Huy biết, tuy bình thường thoạt nhìn Tiểu Thiền dịu dàng như nước, nhưng một khi cô ấy đã xác định chuyện gì thì ai nói cũng vô ích. Bởi vậy anh ta bảo Tiểu Thiến cho anh ta trở về, cũng cùng lắm là kế hoãn binh, vì chỉ muốn để cô ấy tạm thời đánh mất suy nghĩ tự sát.
Mặc dù hết thảy đều do tôi suy đoán, nhưng tôi thấy ánh2mắt Lưu Ninh Huy nhìn Lý Ninh Thiên thâm tình như vậy, tôi không tin anh ta sẽ kéo cô gái mình yêu thương nhất cùng chết theo!!
Vì thế tôi khẽ giữ chú Lê lại và nói: “Trước hết đừng vội, có lẽ hoàn thành nguyện vọng của họ xong, chuyện sẽ có cơ may xoay chuyển thì sao?”
Chú Lê nhìn tôi với vẻ mặt ngờ vực, tôi lập tức lắc lắc đầu, ý bảo chú chờ một7chút xem...
Lúc này thấy Lưu Ninh Huy cười bảo Lý Ninh Thiến: “Trước đây anh đã suy nghĩ rất nhiều kiểu cách cầu hôn, nhưng luôn cảm thấy đều không phải hoàn hảo, không ngờ cuối cùng chọn tới chọn lui vẫn chỉ có thể cho em một cái đơn sơ nhất.”
Lý Ninh Thiến khóc lóc lắc đầu: “Đồ ngốc này, thật ra hình thức cầu hôn gì đối với em mà nói đều không quan trọng, quan1trọng nhất chính là có anh ở đây là được...” Lưu Ninh Huy nghe thể thì vành mắt đỏ bừng: “Được, vậy hôm nay dưới sự chứng kiến của người thân hai gia đình, tôi... Lưu Ninh Huy, chính thức cầu hôn cô Lý Ninh Thiến, không biết em có đồng ý gả cho anh hay không?” Anh ta nói xong thì quỳ một gối xuống nền, chậm rãi vươn tay phải, thắm thiết nhìn lên Lý Ninh7Thiển. Lý Ninh Thiến hơi ngước đầu lên, để nước mắt đong đầy trong vành mắt xuôi xuống, sau đó mới cúi đầu khẽ mỉm cười với Lưu Ninh Huy, chậm rãi đặt tay trái của cô ấy lên bàn tay phải lúc sáng lúc tối của Lưu Ninh Huy: “Em đồng ý...”
Tuy rằng tôi không thể hiểu được lựa chọn của Lý Ninh Thiện, nhưng lại bị phần thâm tình này giữa họ rung động, cũng cảm0thấy mặc kệ lên trời xuống đất, chỉ cần thật lòng yêu nhau, cho dù là sống chết cũng không cách nào cản trở hai người ở bên nhau.
Lưu Ninh Huy từ từ đứng lên, khẽ hôn lên trán Lý Ninh Thiến... Tuy rằng người ở đây đều thấy mà kinh hồn bạt vía, nhưng hai bọn họ lại không coi ai ra gì thâm tình ngóng nhìn lẫn nhau, phảng phất như muốn biểu đạt những lời âu yếm nói cả đời không hết thông qua cái nhìn này...
“Tiểu Thiến, em còn có nguyện vọng gì không?” Lưu Ninh Huy nhẹ nhàng hỏi. Vẻ mặt Lý Ninh Thiến thỏa mãn: “Có thể gặp lại anh, em đã rất thỏa mãn...” Lưu Ninh Huy gật đầu nói: “Ừ, nhưng anh có một nguyện vọng, em có thể thực hiện giúp anh không?” Lý Ninh Thiên cười đáp lời anh ta: “Anh nói đi, chỉ cần em có thể làm được, em nhất định sẽ thực hiện giúp anh.”
Lưu Ninh Huy cưng chiều nhìn cô ấy nói: “Nguyện vọng cuối cùng trong đời này của anh chính là hi vọng... hi vọng em có thể sống thật tốt, sống thật hạnh phúc, sống thật vui vẻ, em có thể thực hiện nguyện vọng này giúp anh không?”
Sắc mặt Lý Ninh Thiên cứng đờ, tất cả ý cười đều đọng lại ở trên mặt, từng chút một biến thành tuyệt vọng: “Tại sao... Tại sao phải lừa em?” Cô ấy hỏi từng câu từng chữ.
Lưu Ninh Huy cười khổ nói: “Tiểu Thiến, anh yêu em như vậy, sao lại nhẫn tâm để em cùng chết với anh chứ? Làm sao anh nỡ... Vừa rồi không phải em đã đồng ý với anh rồi sao? Em coi như đây là ước nguyện cuối cùng của anh được không, anh cầu xin em, hãy tiếp tục sống tốt.”
“Không có anh, làm sao em có thể sống tốt được?! Làm sao có thể sống hạnh phúc được?! Làm sao có thể sống vui vẻ được?!” Lý Ninh Thiến đột nhiên gào lên điên loạn.
Lưu Ninh Huy kiềm nén nước mắt nói với cô ấy: “Em có thể, chỉ cần em nhớ kỹ đã từng đồng ý với anh sẽ sống thật tốt, em nhất định có thể làm được.” Lý Ninh Thiển không ngừng lắc đầu, dường như đây là chuyện khó làm nhất trên đời, cô ấy liều mạng muốn túm lấy Lưu Ninh Huy, nhưng mỗi lần đều nắm vào hư không.
“Làm sao em mới có thể giữ anh lại? Ninh Huy, em cầu xin anh đừng đối xử với em như vậy, làm sao em mới có thể giữ anh lại hả? Cầu xin anh đừng đối xử với em như vậy, xin anh mà...” Lý Ninh Thiến khóc lóc không thành tiếng. “Kiếp sau, kiếp sau nhất định anh sẽ sớm đến tìm em... Tiểu Thiến, hãy sống tốt thay anh, được không? Anh biết bây giờ em rất khổ sở, nhưng mà anh... đã không còn khả năng khiến em hạnh phúc nữa. Nếu có lúc em thật sự không làm được, em hãy thử suy nghĩ, nếu đổi lại em là anh, em có bằng lòng để anh tiếp tục sống tốt không?” Nghe Lưu Ninh Huy nói như vậy, Lý Ninh Thiển không hề nói gì thêm, chỉ ngốc nghếch nhìn anh ta, tựa như muốn khắc thật sâu hình ảnh cuối cùng của anh ta vào trong mắt mình...
Tôi thấy thời cơ đã chín muồi, khẽ đẩy chú Lê: “Đến giờ đưa anh ta đi rồi...” Chú Lệ lập tức đốt một lá bùa màu vàng, gọi quỷ sai ở gần đây đến. Lúc này Lưu Ninh Huy từ từ lùi về phía sau, rồi mỉm cười nói với Lý Ninh Thiên: “Tiểu Thiên, anh phải đi rồi... Em nhất định phải nhớ đã đồng ý những gì với anh, nhất định phải sống tiếp cho tốt.”
Ở đây, người bình thường không nhìn thấy quỷ sai khóa hồn, mà giờ phút này xích sắt khóa hồn của quỷ sai đã tròng lên người Lưu Ninh Huy. Lý Ninh Thiến chỉ có thể nhìn Lưu Ninh Huy biến mất từng chút một trước mắt mình, không thốt nên được nửa lời. Đến tận sau khi Lưu Ninh Huy hoàn toàn biến mất, cô ấy mới đột ngột hét to một tiếng: “Ninh Huy!!” Tiếp theo nhắm mắt lại hôn mê bất tỉnh.
Chúng tôi lập tức chạy tới xem xét tình trạng của cô ấy, cũng may... Cô ấy chỉ ngất đi vì đau buồn quá độ, vậy nên tôi vội bảo cha Lý gọi điện thoại cho 120, đưa cô ấy đến bệnh viện trước rồi nói. Sau khi chúng tôi chạy tới bệnh viện, cha Lý nói vừa rồi bác sĩ kiểm tra cho Lý Ninh Thiện, bảo là không có chuyện gì lớn, chẳng qua là bởi vì cảm xúc quá mức kích động khiến cho bị ngất tạm thời, bọn họ cũng đã tiêm cho cô ấy một liều thuốc an thần, ngủ một giấc dậy chắc là không có vấn đề gì nữa.
Nghe thấy Lý Ninh Thiến không sao, mấy chúng tôi rốt cuộc có thể thở phào, chỉ không biết cô ấy tỉnh lại rồi sẽ có phản ứng gì... Lẽ ra Lý Ninh Thiển thoạt nhìn là một cô gái kiên cường, nếu không phải yêu đến đậm sâu, cũng không đến mức điên cuồng thành thế này.
Bởi vì Lý Ninh Thiển chậm chạp không tỉnh, cho nên ba chúng tôi lại chạy tới nhà Lưu Ninh Vũ, giải quyết cho xong công tác hậu quả, đặc biệt là điện thoại di động của Lưu Ninh Huy. Chú Lê xác nhận ba lần bảy lượt rồi mới dùng bùa phong ấn nó, đem đến thiếu trước mộ Lưu Ninh Huy.
Về phần Lý Ninh Thiến... Một giấc này của cô ấy ngủ suốt hai ngày, đến bác sĩ cũng hơi nghi ngờ có phải mình chẩn đoán sai hay không, cô ấy lại đột nhiên tỉnh lại. Chúng tôi vốn tưởng sau khi tỉnh dậy, không biết cô ấy còn phải đắm chìm bao lâu mới có thể khôi phục như cũ? Kết quả cô ấy lại bình tĩnh lạ thường, còn lấy thân phận vợ của Lưu Ninh Huy tham gia buổi lễ tưởng nhớ anh ta.
Tất cả mọi thứ thoạt nhìn dường như cuối cùng đã bình lặng, Lý Ninh Thiển cũng có thể làm việc, sinh hoạt bình thường, giống như mọi chuyện đều phai nhòa qua năm tháng. Nhưng lòng tôi cũng hiểu được, trái tim Lý Ninh Thiến đã chết, hiện giờ cô ấy chỉ sống theo dáng vẻ mà Lưu Ninh Huy hi vọng cô ấy sống thổi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.