Chương trước
Chương sau
Lão Hải lúc này nhìn qua vị trí trói Hoàng Tiểu Quang, sắc mặt lập tức trầm xuống hỏi: “Hoàng Tiểu Quang đâu?”
Tôi hừ lạnh một tiếng trả lời: “Chạy rồi... Nhưng chắc chắn chưa chạy xa.” Lão Hải biển sắc mặt nói: “Làm sao có thể: Đừng2nói tên kia yếu như con gà, kể cả một con lợn rừng cũng không thể thoát khỏi dây trói của tôi được!” Tôi liền thở dài bảo: “Giãy giụa là không thoát được, nhưng có người giúp cậu ta cắt dây thì không nói gì được nữa.”7Tiếng nói của tôi vừa dứt, bốn phía đột nhiên sáng lên rất nhiều đèn pin, cùng một chỗ chiếu vào mấy người chúng tôi... Rồi một giọng nói khàn khàn khổ khốc vang lên từ phía trước mặt: “Nhóc con... Chúng ta lại gặp mặt, cây Bách1của tao đâu?” Tôi nghe thấy quả nhiên là lão già Hoàng Hữu Phát, thế là cười lạnh một tiếng: “Mày nói cái khối gỗ mục đó hả? Không biết vứt ở chỗ nào từ lâu rồi? Mày coi nó là bảo bối, bọn tao đem ra nhóm7lửa còn chê đấy...” Hoàng Hữu Phát nghe lập tức biến sắc, tức giận nói: “Tao thấy mày muốn tìm chết! Vật đó giá đến mười mấy vạn! Vậy mà mày ném nó đi! Tốt! Mày giỏi lắm! Nếu mày đã ném mười mấy vạn của tao đi,0vậy phải bồi thường thiệt hại cho tao chứ?”
Tôi bị lão ta làm cho tức cười: “Họ Hoàng, tao thấy mày muốn tiền đến phát điên rồi à? Nói thật cho mày biết, khối gỗ mục của mày chúng tao chẳng thèm để ý, liền ném thẳng vào chỗ mày chạy trốn đó, nếu bây giờ quay về tìm có khi vẫn còn ở đó... Nhưng nếu về trễ, coi chừng cũng có thằng muốn tiền hơn mạng nhặt mất đó.”
Hoàng Hữu Phát nghe thể lập tức nói nhỏ vài câu với một tên đứng bên cạnh, sau đó người kia liền chạy về hướng trước đó chúng tôi hạ trại... Lúc này tôi mới cẩn thận đếm số người Hoàng Hữu Phát mang tới, chính xác khoảng mười mấy người, xem ra lão không muốn cây Bách mình vất cả đào được trôi theo dòng nước, lúc này mới về thôn gọi người đến.
Chỉ không biết là những người này có phải toàn bộ đều không phải là người tốt giống Hoàng Hữu Phát hay không? Hay bọn họ chỉ vì người trong thôn bị người ngoài bắt nạt, cho nên bọn họ mới cùng một chỗ tìm chúng tôi trả thù? Tôi liền lớn tiếng chất vấn những người xung quanh: “Các người đều là thôn dân của thôn Hoàng hả? Không biết đêm hôm khuya khoắt các người cùng Hoàng Hữu Phát tìm chúng tôi làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn cướp của giết người giống lão hả?” Tôi vừa nói ra mấy lời này, những thôn dân đi cùng Hoàng Hữu Phát đều xôn xao, bọn họ từng người mồm năm miệng mười kêu gào với chúng tôi, nhưng lại không có ai dám chủ động tiến lên. “Các người đừng có vừa ăn cướp vừa la làng!” Bên trong có một người đàn ông lớn tuổi nói: “Các người đoạt cây Bách của Hoàng Hữu Phát còn không biết xấu hổ nói chúng tôi cướp của giết người? Người thành phố mấy người quả nhiên đều là lừa gạt!” Tôi thấy những người này quả nhiên đều bị Hoàng Hữu Phát lừa gạt tới, thể là sầm mặt chỉ hướng thi thể Lưu Ninh Huy và nói: “Nơi đó đặt một bộ thi thể đã sắp phân hủy, anh ấy là bạn của chúng tôi, một tháng trước đây anh ta mất liên lạc khi đi bộ. Tôi tin rằng mấy người ở đây nhất định có người nghe nói được một lần có mấy trăm người tình nguyện lên núi tìm người chứ? Bọn họ tìm chính là người bạn này của chúng tôi, cũng là bộ thi thể bây giờ đang nằm đây...” Nói đến đây tôi hơi dừng một chút, sau đó lạnh lùng chất vấn: “Các người biết tại sao mấy trăm người tình nguyện không tìm được anh ấy hay không?”
Người dân thôn Hoàng quay mặt nhìn nhau, tôi liền chỉ vào Hoàng Hữu Phát tiếp tục nói: “Đó là vì anh ấy bị người trong thôn các người là Hoàng Hữu Phát giết chết rồi ném vào trong hẻm núi đá! Các người đều là cùng thôn, mấy người cố gắng nhớ lại xem Hoàng Hữu Phát và Hoàng Tiểu Quang hơn một tháng trước có phải cầm về thôn một số đồ vật lạ như máy ảnh DSL? Hay Hoàng Tiểu Quang cầm điện thoại Iphone chơi game?”
Nghe tôi nói như thế, người dân thôn Hoàng liền nhao nhao nhỏ giọng trao đổi, chắc là tại thôn nhỏ đó, trong tay ai có gì lạ liền rất nhanh ai cũng biết, cho nên trong bọn họ nhất định có người từng thấy Hoàng Hữu Phát và Hoàng Tiểu Quang cầm những vật này. Thế là tôi vội rèn sắt khi còn nóng nói: “Hai người bọn họ là cướp của giết người, lại lừa mọi người đi theo gánh tội! Mấy người cố gắng nghĩ lại xem, đây chính là giết người! Phải bị xử bắn đó!”
Mấy người này nghe xong trên mặt lập tức thấy hối hận, nhưng trong nhất thời không biết tin tưởng ai... Hoàng Hữu Phát lúc này thấy người cùng thôn sắp bị tôi khuyên bảo mà lùi lại, bất ngờ ác độc nói: “Mấy người đừng nghe nó nói láo, máy ảnh và điện thoại đều là tôi với Tiểu Quang nhặt trên đường, còn về người chết mà họ nói, ai biết hắn chết thế nào! ở đây núi cao đường hiểm, lúc trước còn có một trận lũ, hắn tự tìm đường chết chạy đến chỗ này, giờ lại vụ cho những người sống trên núi như chúng ta hại chết hắn! Hắn chết ở đây cũng đáng đời, ai mời hắn đến đây chứ? Còn nữa, vài trăm người đi tìm thi thể, vì sao mấy người lại tìm được dễ dàng đến thế? Biết đâu hắn ta là do mấy người hại chết? Trước đó các người bắt tôi và Tiểu Quang đều ném ở vách núi, đến cùng là ai muốn cướp bóc giết người? Có phải vậy không Tiểu Quang?”
Hoàng Tiểu Quang ở bên cạnh đã không còn vẻ lo sợ trước đó, đắc ý gật đầu nói: “Đúng rồi! Mấy người thành phố này chẳng ai là người tốt, tôi cùng với chú Phát suýt nữa bị họ giết!” Tôi hung hăng trừng Hoàng Tiểu Quang một chút, nghĩ thầm nếu biết như thế lúc trước không nên chỉ dọa cậu ta một chút đơn giản như thế mà phải đập cậu ta một trận để cậu ta ghi nhớ thật lâu!
Còn lão già Hoàng Hữu Phát này nữa, miệng lưỡi dẻo quẹo, có thể nói đen thành trắng. Mấy người chúng tôi trong mắt những thôn dân này đều là người ngoài, giờ lại nghe Hoàng Hữu Phát nói láo như thế, bọn họ khẳng định tin lão hơn tin chúng tôi.
Hoàng Hữu Phát thấy người trong thôn đã bị mình lừa, liền nhe răng cười nói với chúng tôi: “Mấy người ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi! Để tránh lát nữa thực sự đánh nhau lại bị mấy người nhà quê như chúng tao làm bị thương...”
Hoàng Hữu Phát nói xong muốn cổ động thôn dân đi qua bắt giữ chúng tôi, ai ngờ lúc này lại có tiếng quát lớn của lão Hải: “Tao xem ai dám đi lên thử một chút! Lời của bọn tao mấy người có thể không tin, nhưng tao phải nói trước, bọn tao đã báo cảnh sát! Mọi hành vi phạm tội của Hoàng Hữu Phát cũng đã gửi đến trong hồ sơ của Cục cảnh sát! Nếu như mấy người muốn đánh thì bọn tao cũng không sợ, cùng lắm cá chết lưới rách... Nhưng mấy người cũng phải cân nhắc cho kỹ, bọn tao đánh chết người nặng nhất là phòng vệ chính đáng thôi, nếu bọn mày làm bị thương một người trong số chúng tao thì phải bồi thường tiền và ngồi tù! Hoàng Hữu Phát ở trong thôn tính tình thế nào trong lòng các người chắc phải hiểu, vì lão mạo hiểm thế có đáng giá hay không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.