Chương trước
Chương sau
Cũng may lúc này Lưu Ninh Huy tìm được một bệ đá có thể nghỉ lại, thế là anh ta lảo đảo bò lên, tránh thoát được lúc đỉnh lũ quét qua.
Sau khi leo đến chỗ an toàn, Lưu Ninh Huy mới có thời2gian xé chiếc áo phông trên người để cầm máu, nhưng lúc này anh ta đã bị mất máu quá nhiều mà cảm thấy trước mặt biển thành màu đen... Cuối cùng Lưu Ninh Huy vẫn gắng gượng bó chặt được nửa cánh tay7còn lại của mình.
Lúc lũ lụt rút đi đã là sáng ngày thứ ba, Lưu Ninh Huy chống đỡ được ba ngày trong tình trạng vừa lạnh vừa đói kèm theo mất máu quá nhiều, khi anh ta nhìn thấy khe núi bắt đầu1lộ ra, Lưu Ninh Huy biết đã đến lúc mình rời đi tìm người cầu cứu.
Mười mấy cây số cuối cùng của cuộc đời Lưu Ninh Huy khá là gian nan, nếu không phải trong lòng có niềm tin sống sót chống đỡ, chỉ7sợ anh ta cũng đã sớm từ bỏ... Anh ta lúc đó tự nhủ lặp đi lặp lại trong lòng: “Nhất định không thể từ bỏ, nhất định sẽ có kỳ tích xuất hiện!”
Thế nhưng trên đời này cũng không phải tất cả mọi0người có thể đợi được kỳ tích xuất hiện, đến cuối cùng Lưu Ninh Huy mới hiểu được đạo lý này...
Thật ra đến lúc đó anh ta đã không nhớ được mình đã đi bao xa, thậm chí đến khi hấp hối cũng không nhớ phương hướng mình đi có chính xác hay không, Lưu Ninh Huy chỉ biết mình không thể dừng lại, cổ sức đi xa thêm một chút... Lại xa thêm một chút. Lão Hải cởi áo khoác của mình trùm lên bộ xương của Lưu Ninh Huy, bởi vì lão Hải không đành lòng để anh Huy tiếp tục đói rách như thế.
Hoàng Tiểu Quang nhìn thấy thi thể liền sợ đến suýt nữa tè ra quần, liền mồm nói bọn họ trước đó đi ngang qua chỗ này nhiều lần, nhưng tại sao lại không thấy thi thể dưới gốc cây? Tôi liền cố ý dọa cậu ta: “Mày chưa từng nghe ma che mắt à? Đó là vì bọn mày hại chết anh ta, cho nên anh ta đi theo, làm sao có thể để bọn mày nhìn thấy chứ...” Không nghĩ tới tôi thuận mồm nói bậy hai câu, làm cho Hoàng Tiểu Quang bị dọa sợ gần chết, chỉ thấy cậu ta liên tục dập đầu với thi thể Lưu Ninh Huy và nói: “Thật xin lỗi! Thật xin lỗi! Không phải tôi hại chết anh đâu, là lão già khốn khiếp Hoàng Hữu Phát đó! Là lão muốn hại anh, có gì thì anh đi tìm lão đi!”
Đinh Nhất đột nhiên quay người nói với lão Hải: “Anh nhìn kỹ thằng này, tôi đi ngược về xem một chút...” Tôi nghe liền sững sờ, nhưng khi thấy anh ta không quay đầu lại mà đi thẳng theo hướng chúng tôi vừa đi tới, trong lòng liên hiểu rõ Đinh Nhất muốn quay lại làm gì, thế là tôi tìm một tảng đá sạch sẽ, sau đó đặt mông ngồi xuống nói: “Mọi người nghỉ ngơi một lúc đi!” Bởi vì trước đó chúng tôi đã bàn bạc xong, nếu như nhóm chúng tôi tìm được thi thể Lưu Ninh Huy trước, phải lập tức dùng điện thoại vệ tinh liên lạc với mấy người trước đó xuống núi báo cảnh sát, để bọn họ dẫn theo cảnh sát lên núi tìm chúng tôi... Mà lão Hải còn lưu lại ký hiệu trên con đường sau khi mọi người tách ra cho nên việc chúng tôi làm bây giờ chính là chờ đợi.
Trong lúc chờ đợi chú Lê còn vì Lưu Ninh Huy niệm một đoạn chú Vãng Sinh, hi vọng hồn phách anh ta có thể nhanh chóng đi đầu thai, đừng lưu luyến ở thế gian. Mặc dù tôi không biết điều này có hữu dụng hay không, nhưng trong lòng vẫn hi vọng anh ta có thể quên đi tất cả, an tâm rời đi...
Đinh Nhất lúc này đã quay trở lại, trong tay có thêm một vật, đó chính là một đoạn cánh tay của Lưu Ninh Huy bị kẹt trong tảng đá. Trước đó vì còn da thịt nên bị kẹt cứng, hiện giờ da thịt đã không còn, cho nên rất dễ dàng bị Đinh Nhất lấy xuống. Không nghĩ tới lúc quyết định, vẫn là Đinh Nhất tâm tư tinh tế, thế này coi như thi thể của Lưu Ninh Huy đã hoàn chỉnh, tối thiểu sau khi đem về để người nhà của anh ta nhìn thấy... trong lòng sẽ không quá khổ sở. Khi lão Hải liên hệ với bốn đội viên xuống núi báo cảnh sát thì nhận được câu trả lời là: bọn họ nhanh nhất phải đến trưa mai mới có thể dẫn theo cảnh sát trở lại.
Lão Hải quan sát xung quanh rồi nói: “Khu vực này không thích hợp hạ trại, chúng ta nhất định phải leo lên trên tìm chỗ bằng phẳng mới được.”
Tôi nhìn thi thể trên mặt đất và nói: “Thi thể của anh Huy thì sao? Chúng ta để anh ta nằm nguyên ở chỗ này đợi cảnh sát đến hay là mang theo anh ta lên đó?”
Lão Hải ngẩng đầu nhìn trời: “Theo lý thuyết anh Huy không phải chết tự nhiên, thuộc về vụ án hình sự, nên phải đợi cảnh sát tới. Nhưng tôi nhìn trời hơi âm u, sợ đêm nay sẽ có mưa...”
Tôi thấy lão Hải nói cũng đúng, vị trí này nếu lại có lũ quét tới, thì thi thể Lưu Ninh Huy sẽ bị nước cuốn đi, thế là mấy người chúng tôi dùng túi ngủ gói kỹ thi thể anh ta lại, chuẩn bị mang lên trên. Lão Hải tìm một chỗ không quá dốc đứng, sau đó anh ta cùng một đội viên dùng tay không leo lên, chờ bọn họ lên đến nơi liền ném dây thừng xuống, kéo từng người chúng tôi lên... Mà hai đội viên còn lại sau khi kéo được thi thể anh Huy lên thì cũng leo lên.
Tối hôm đó, tôi cùng chú Lê và Đinh Nhất ngồi ăn cạnh đống lửa, chúng tôi nhìn thi thể cách đó không xa mà trong lòng đều có một nghi vấn... Mặc dù bây giờ đã tìm được thi thể Lưu Ninh Huy, những người trước đó gọi điện thoại cho Lý Ninh Thiển là ai?
Nghĩ đến đó tôi lấy chiếc điện thoại bị Hoàng Tiểu Quang cướp đi trước đó từ trong túi ra, bật nó lên xem thấy vẫn không có tín hiệu, thế là tôi đi đến trước người Hoàng Tiểu Quang... Kết quả lại phát hiện tên này không biết bị dọa hay là mệt, ngủ thiếp đi rối.
“Đứng lên!” Tôi hơi không kiên nhẫn đá cậu ta một phát. Hoàng Tiểu Quang bị giật mình ngồi dậy, vừa muốn mắng chửi, nhìn thấy là tôi liền nuốt vội mấy câu định nói vào: “Đại ca... Có chuyện gì không?” Tôi cầm điện thoại của Lưu Ninh Huy hỏi cậu ta: “Mày động tay vào sim chiếc điện thoại này hả?” Hoàng Tiểu Quang vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, em không dùng thứ này! Em chưa từng gọi cuộc nào, chỉ dùng để chơi điện tử thôi!”
Tôi nghe cậu ta nói thế thì xem lại lịch sử cuộc gọi của điện thoại, không ngờ lại phát hiện gần một tháng nay, cái điện thoại này đều gọi cho một số điện thoại và chủ nhân của số điện thoại đó chính là vợ chưa cưới của Lưu Ninh Huy, Lý Ninh Thiển...
Tôi hơi nghi ngờ nhìn Hoàng Tiểu Quang, muốn dựa vào nét mặt của cậu ta tìm được manh mối gì đó, nhưng tên này nhìn không giống như người gọi điện thoại cho Lý Ninh Thiển, chẳng lẽ từ trước đến giờ đều là anh Huy đang gọi điện thoại à?
Nghĩ tới đây, tôi vội trở lại bên cạnh chú Lê, sau đó đưa điện thoại cho chú rồi nói: “Trước đó không nhìn kỹ ghi chép trong điện thoại... Chú xem một chút trong này gọi cho ai?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.