Cũng may lúc này Lưu Ninh Huy tìm được một bệ đá có thể nghỉ lại, thế là anh ta lảo đảo bò lên, tránh thoát được lúc đỉnh lũ quét qua.
Sau khi leo đến chỗ an toàn, Lưu Ninh Huy mới có thời2gian xé chiếc áo phông trên người để cầm máu, nhưng lúc này anh ta đã bị mất máu quá nhiều mà cảm thấy trước mặt biển thành màu đen... Cuối cùng Lưu Ninh Huy vẫn gắng gượng bó chặt được nửa cánh tay7còn lại của mình.
Lúc lũ lụt rút đi đã là sáng ngày thứ ba, Lưu Ninh Huy chống đỡ được ba ngày trong tình trạng vừa lạnh vừa đói kèm theo mất máu quá nhiều, khi anh ta nhìn thấy khe núi bắt đầu1lộ ra, Lưu Ninh Huy biết đã đến lúc mình rời đi tìm người cầu cứu.
Mười mấy cây số cuối cùng của cuộc đời Lưu Ninh Huy khá là gian nan, nếu không phải trong lòng có niềm tin sống sót chống đỡ, chỉ7sợ anh ta cũng đã sớm từ bỏ... Anh ta lúc đó tự nhủ lặp đi lặp lại trong lòng: “Nhất định không thể từ bỏ, nhất định sẽ có kỳ tích xuất hiện!”
Thế nhưng trên đời này cũng không phải tất cả mọi0người có thể đợi được kỳ tích xuất hiện, đến cuối cùng Lưu Ninh Huy mới hiểu được đạo lý này...
Thật ra đến lúc đó anh ta đã không nhớ được mình đã đi bao xa, thậm chí đến khi hấp hối cũng không nhớ phương hướng mình đi có chính xác hay không, Lưu Ninh Huy chỉ biết mình không thể dừng lại, cổ sức đi xa thêm một chút... Lại xa thêm một chút. Lão Hải cởi áo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852056/chuong-1252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.