Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhưng khi người nhân viên kia đến nhà trẻ, lại được cho biết rằng, không lâu sau khi ông chủ Ngũ nói chuyện điện thoại với giáo viên mầm non xong, Niếp Niếp đã được một người đàn ông tự xưng là nhân viên làng du lịch đón đi rồi.
Người nhân viên này lập tức gọi điện thoại cho ông chủ của mình, hỏi ông ta còn bảo ai khác tới đón con gái không? Ông chủ Ngũ nghe vậy không hiểu, vội vàng nói: “Bỗng dưng tôi tìm nhân viên khác làm gì? Sao vậy? Cô giáo không cho đón à? Không thể nào! Vừa rồi tôi đã gọi điện thoại cho cô giáo Chu trong lớp rồi, đáng lẽ cô ấy phải cho cậu đón chứ!”
Người nhân viên đó nói với giọng nôn nóng: “Không phải không cho đón, ông chủ ông nhanh đến đây2đi, Niếp Niếp có khả năng bị người khác đón đi rồi!”
Tim ông chủ Ngũ đập nhanh, ông ta vội vàng bỏ hết mọi việc, hấp tấp chạy tới nhà trẻ hỏi cô giáo, thể mới biết người vừa rồi đón con ông ta đi không phải là nhân viên của làng du lịch.
Ông chủ Ngũ yêu cầu nhà trẻ cho xem camera giám sát ở cổng trường, nhưng kẻ kia đội mũ lưỡi trai, mặt lại cố tình cúi rất thấp, nên không thể thấy rõ mặt mũi. Có điều nhìn thân hình và bóng dáng của kẻ kia, ông chủ Ngũ cảm thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời ông ta không nghĩ ra kẻ đó là ai... Khi ông ta đang chuẩn bị báo cảnh sát thì đột nhiên nhận được một cú điện thoại. Trong điện thoại là giọng nói với ngữ điệu7quái lạ của một người đàn ông, chắc là dùng phần mềm thay đổi giọng nói. Ở trong điện thoại, hắn nói rõ với ông chủ Ngũ: “Con gái mày giờ đang ở trong tay tao, nếu không muốn con gái xảy ra chuyện gì thì tốt nhất đừng báo cảnh sát, nếu không tạo lập tức tìm một chỗ vắng chôn con bé!”
Ông chủ Ngũ bị dọa hoang mang lo sợ, liên tục tỏ vẻ chắc chắn mình sẽ không báo cảnh sát, cầu xin hắn tuyệt đối đừng làm con gái mình bị thương!! Thật ra tên bắt cóc gọi điện thoại đến không phải ai khác, chính là Tạ Vạn Tường. Hắn thừa dịp trước khi người mà ông chủ Ngũ sắp xếp vẫn chưa tới nhà trẻ, hắn giả mạo làm nhân viên của làng du lịch đến đón Niếp Niếp đi, rồi1gọi điện thoại cho ông chủ Ngũ để tống tiền và cảnh cáo ông ta không được báo cảnh sát.
Đáng tiếc Tạ Vạn Tường này quá tham lam, hắn đòi tận ba triệu tệ, hắn nào biết chỗ tiền thưởng kia của ông chủ Ngũ, sau khi khấu trừ thuế, số còn lại hầu như đều được đầu tư vào làng du lịch rồi. Bây giờ đừng nói là ba triệu tệ, cho dù là ba trăm ngàn tệ ông ta cũng không lấy đâu ra nhanh thể được...
Ông chủ Ngũ nghe giọng điệu của tên bắt cóc ở trong điện thoại chắc nịch, nếu không có tiền hắn sẽ giết con tin, vì vậy ông ta cắn răng bảo người nhân viên mình nhờ đi đón con, đến cơ quan công an báo án trước.
Vụ án bắt cóc trẻ em ác ý này được cảnh sát7rất coi trọng và vụ việc nhanh chóng được chuyển sang tay Bạch Kiện. Vì xét đến độ tuổi của trẻ quá nhỏ, ở trong tay tên bắt cóc lâu bao nhiêu sẽ nguy hiểm bấy nhiều, nên Bạch Kiện nhanh chóng mang theo người lập tức triển khai giám sát, đồng thời dặn dò ông chủ Ngũ, khi bọn bắt cóc gọi điện thoại tới lần nữa, ông ta nhất định phải ổn định đối phương, đồng ý tất cả mọi đòi hỏi của hắn, hơn nữa yêu cầu mau chóng tiến hành giao dịch.
Mặt khác, Bạch Kiện bảo cấp dưới cầm ảnh chụp từ camera giám sát ở cổng nhà trẻ đi lùng tìm nghi phạm có dáng người tương tự. Nhưng vì chỉ có sườn mặt và bóng lưng của nghi phạm nên rất khó tìm. May mà cuối cùng ông chủ Ngũ cũng0nhớ ra bóng lưng quen thuộc này là ai, đây chẳng phải là Tạ Vạn Tường mà khoảng thời gian trước tới tìm mình bởi vì chuyện trúng thưởng xổ số đấy à?
Sau đó, nhóm Bạch Kiện căn cứ theo manh mối này, nhanh chóng xác định hành tung của nghi phạm Tạ Vạn Tường, đồng thời cũng phát hiện trong các camera giám sát ở gần làng du lịch của ông chủ Ngũ, khoảng thời gian này Tạ Vạn Tường vẫn luôn theo dõi bám đuổi ông chủ Ngũ. Sau khi tất cả mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, nhóm Bạch Kiện tiến hành bắt giữ lúc Tạ Vạn Tường và ông chủ Ngũ giao dịch... Nhưng chẳng ai ngờ rằng, trong quá trình bắt giữ Tạ Vạn Tường, hắn đột nhiên lao ra ngoài đường từ một lỗ hổng trong vòng vây và đúng lúc bị một chiếc xe tải chồm tới trước mặt tông phải, bị nghiền nát chết ngay tại chỗ!
Chẳng ai nghĩ đến kết quả này, sau khi kinh ngạc qua đi, mọi người vội chạy tới nhà Tạ Vạn Tường thuê, nhưng không tìm thấy bóng dáng đứa trẻ nào cả. Tiếp sau đó, Bạch Kiện lại điều tra tất cả quan hệ xã hội của Tạ Vạn Tường, cùng với những nơi hắn có thể giấu con tin, đáng tiếc đều chẳng có kết quả... Niếp Niếp bốn tuổi tựa như bốc hơi giữa nhân gian, y như biến mất cùng với Tạ Vạn Tường trong camera giám sát của nhà trẻ.
Hơn nữa chiếc xe Tạ Vạn Tường lại là một chiếc Santana nhãn vàng” sắp sửa bị loại bỏ, nó không hề có định vị GPS, camera hành trình hay những thứ tương tự như thế. Ngoại trừ phát hiện một cái kẹp tóc của Niếp Niếp ở trong xe, cảnh sát không tìm ra cái gì khác.
*Xe nhãn vàng: Hầu hết là những chiếc xe được cấp giấy phép trước năm 1995. Là những chiếc xe có khối lượng lớn, nồng độ cao, độ ổn định khí thải kém. Do công nghệ kiểm soát khí thải lạc hậu, những chiếc xe này không đạt tiêu chuẩn Euro 1 và lượng khí thải tương đương 5 đến 10 lần so với xe mới. Do đó, cục bảo vệ môi trường ban hành nhãn vàng và hạn chế thời gian hoạt động trong thành phố lớn nhằm bảo vệ môi trường.
Lúc này xe Bạch Kiện đã ngừng ở trước tòa nhà văn phòng chính phủ thành phố, chúng tôi xuống xe rồi nhanh chóng đi vào trong, Bạch Kiện dẫn tôi đến thẳng phòng pháp y để thi thể Tạ Vạn Tường.
Bởi vì nguyên nhân Tạ Vạn Tường chết rất rõ ràng, cho nên cảnh sát cũng không tiến hành khám nghiệm tử thi, chỉ tạm thời lưu trữ thi thể trong tủ đông ở phòng pháp y. Nhưng trước khi đi vào, Bạch Kiện vẫn dặn dò tôi một lát phải chuẩn bị tâm lý, bởi vì nửa người trên của Tạ Vạn Tường gần như đã bị xe tải nghiền nát không ra hình người, đừng để đến lúc bước vào rồi bị dọa nhảy dựng. Tôi nghe vậy thì bảo anh ta yên tâm đi! Tôi là ai hả? Dù gì tôi cũng coi như đã duyệt xác vô số, xác khô, xác ướt, thối rữa, nát vụn, hóa xương trắng... Đủ loại kiểu dáng, vô cùng kỳ quặc, dạng gì mà không có đâu?! Bạch Kiện thấy vẻ mặt xem thường của tôi, bèn nói theo kiểu như xem kịch vui: “Dù sao tôi cũng nhắc nhở cậu rồi, lát nữa nhìn thấy mà muốn nôn thì cũng đừng trách tôi nhé!”
Tôi nghĩ bụng đến mức nào chứ? Không phải là một thi thể chết vì tai nạn xe à? Vậy nên tôi tỏ vẻ chẳng sao cả, đi theo Bạch Kiện vào phòng pháp y... Vì không phải giải phẫu thi thể, nên người tiếp đón chúng tôi là một trợ lý pháp y.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.