Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xem ra oán khí của Âu Dương Lệ Quyên thật sự quá nặng, không phải chúng tôi nói mấy câu là có thể hóa giải được... Lúc này tôi xoay người lại nhìn mấy người Lý Như, thấy mấy cô ấy bị dọa mặt đen như màu đất, xem ra vừa rồi các cô ấy đều nghe được những lời Âu Dương Lệ Quyên nói, thế nhưng ông giám đốc cũng có mặt ở đây lại kinh ngạc nhìn chúng tôi, giống như ngoài những gì chúng tôi nói thì chẳng nghe được gì khác. Tôi không hiểu hỏi chú Lê: “Vì sao ông giám đốc không nghe được ạ?” Chú Lễ híp mắt nhìn ông giám đốc và nói: “Không có gì lạ cả, toàn thân người này là khí Thuần Dương, làm sao có thể nhìn thấy mấy thứ2bẩn thỉu? Mấy cô gái này lại khác, nếu không cũng không bị đi theo đơn giản như thế.” Tôi gật đầu: “Vậy bây giờ nên làm gì ạ? Mấy người Lý Như có xảy ra chuyện gì nữa hay không?” Chú Lê lấy từ trong túi xách ra mấy tờ bùa bằng giấy vàng đã được xếp gọn đưa cho tôi và nói: “Cháu đưa mấy cái bùa này cho các cô ấy, mỗi người một tờ, đeo trên người trong bảy ngày, nhớ là không thể dính nước... Chỉ cần bọn họ qua được bảy ngày này thì sẽ không bị tà ma quần thân nữa. Đương nhiên, nếu như trong đó có ai tự mình đen đủi gặp chuyện ngoài ý muốn, vậy chú cũng chẳng có cách nào.”
Tôi lẩm bẩm: “Cũng chẳng biết có tác dụng hay6không...”
Ấy thế mà chú Lê lại nghe thấy, chú đập vào gáy tôi: “Thầm thì linh tinh cái gì đấy, mau tranh thủ thời gian làm việc đi, xong việc sớm còn về nhà sớm!” Tôi đi đến tháo tấm vải đỏ trên mắt mấy cô gái xuống, nhẹ giọng trấn an vài câu, sau đó phân phát bùa của chú Lê cho bọn họ. Nhưng không biết có phải do bọn họ bị dọa sợ quá hay không, mà nhất định đòi lấy số điện thoại của tôi, nói nếu có chuyện gì có thể gọi cho tôi được không?
Ngay khi tôi đang mừng thầm muốn đưa số điện thoại cho các cô ấy thì bóng dáng của Ngô An Ni đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi... Khuôn mặt bé nhỏ của cô ấy hơi nhíu lại, ánh mắt3tràn đầy tức giận. Mẹ! Làm sao đúng thời điểm này lại nghĩ đến Ngô An Ni chứ? Cô ấy cũng đâu phải là gì của tôi? Thật là kỳ quái!
Mặc dù nghĩ như thế, nhưng đến cuối cùng tôi vẫn nhẹ nhàng từ chối cho số điện thoại và bảo nếu mấy cô gái thấy có chỗ nào không ổn, có thể bảo giám đốc liên hệ với chú Lê.
Thật ra tối hôm đó, tôi có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ thất vọng trên khuôn mặt của cô gái xinh đẹp Lý Như, tôi cũng không phải người ngu, cô ấy nói gần nói xa để lộ ra ý tứ tôi rất hiểu, nhưng trong lòng tôi lại luôn có một thanh âm cảnh cáo: “Đừng gây hại cho con gái nhà người ta... Đừng gây hại cho con9gái nhà người ta...” Trên đường về tôi còn đang suy nghĩ chuyện của Âu Dương Lệ Quyên, tôi quay đầu hỏi chú Lê: “Chú nói Hứa Cường cùng người phụ nữ kia thật sự không qua nổi đêm nay hả?” Chú Lê nghe xong than nhẹ một tiếng: “Rất khó... Mình gieo xuống nhân, cũng chẳng trách được người khác, trước mắt chú và cháu đều không có năng lực cứu bọn họ, cho nên phải xem ý trời.” Tôi thầm nghĩ, trên đời này lấy đâu ra ý trời! Tôi không tin lúc này ông trời sẽ ban cho hai người Hứa Cường một “ý trời” tốt đẹp... Quả nhiên, chiều ngày hôm sau, tôi nhận được điện thoại của Bạch Kiện, nói rằng bọn họ nhận được một vụ án giết người, hai người chết tại hiện trường4rất giống với kiểu chết của mấy đứa trẻ Lý Kiến, cho nên anh ta muốn chúng tôi qua xem thi thể một chút. Không cần hỏi tôi cũng biết hai người chết là ai, tôi lập tức cùng Đinh Nhất chạy tới hiện trường. Mặc dù trước khi đi đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự đến hiện trường, tôi vẫn bị chấn động bởi cái chết của Hứa Cường và Dương Bối Bối...
Đây là lần đầu tiên tôi bị Bạch Kiện gọi vào hiện trường phát hiện án, khi chúng tôi đến nơi, Viên Mục Dã đã chờ ở bên ngoài từ sớm. Đó là một tòa biệt thự hai tầng, bên ngoài đều bị cách ly. Người chết không ngoài dự đoán của tôi, một người chính là chủ biệt thự Hứa Cường, một người khác là vợ bây giờ của hắn, Dương Bối Bối.
Nói tới Hứa Cường quả thật là số một trong số những đàn ông cặn bã, hắn lấy tốc độ sét đánh cưới tình nhân, chẳng trách chúng tôi không thể trấn an oán khí của Âu Dương Lệ Quyên. Nghe Viên Mục Dã nói, người báo án chính là người giúp việc trong nhà Hứa Cường, sáng nào bà ấy cũng đến dọn vệ sinh, cho nên sáng hôm nay giống như mọi ngày, bà ấy dùng chìa khóa của mình mở cửa xong bắt đầu quét dọn. Lúc đầu bà giúp việc còn tưởng trong nhà không có người, bởi vì thường thì vào thời gian này Hứa Cường và Dương Bối Bối đều không có nhà. Vậy mà khi đi vào phòng ngủ ở tầng hai, bà ấy thấy hơi kỳ lạ.
Đầu tiên bà ấy thấy cửa phòng ngủ mở hé, mà trên mặt đất trong phòng lại rất bừa bộn, giống như vừa có bão thổi qua vậy. Phản ứng đầu tiên của người giúp việc là trong nhà có trộm, nhưng khi đi vào trong xem xét thì phát hiện trên mặt đất toàn là ảnh cưới bị đập nát.
Bình thường kẻ trộm khi vào nhà chắc chắn phải ưu tiên tìm đồ, làm sao có thể đập phá tất cả ảnh cưới? Bà giúp việc liền nghĩ hay là hai vợ chồng này cãi nhau? Cho nên nhất thời tức giận đập phá những tấm hình này? Mặc kệ bởi vì lý do gì mà ném bỏ những tấm ảnh cưới, người giúp việc biết mình phải đi thu dọn, thế là bà ta đẩy cửa bước vào, định dọn dẹp sạch sẽ căn phòng. Nhưng khi người giúp việc dọn dẹp xong phòng ngủ, muốn vào phòng vệ sinh để thu dọn, thì bỗng nhiên nhìn thấy sau tấm màn ở phòng vệ sinh có bóng một người, nhìn hình dáng đúng là Hứa Cường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.