*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tôi thấy sau khi uống bát thuốc giải rượu, trạng thái của Đinh Nhất đã bắt đầu tốt lên, tôi liền vội vàng gọi điện thoại đặt ba phần bữa sáng bên ngoài về, dù gì Ngô An Ni cũng chạy tới đây từ lúc sáng sớm, chắc chắn cô ấy cũng chưa ăn sáng. Nhưng hình như Đinh Nhật không muốn ăn gì cả, anh ta ăn được một miếng hoành thánh rồi không ăn tiếp nữa... Ngược lại con bé Ngô An Ni không khách2sáo ăn sạch một bát hoành thánh. Tôi nhìn đồng hồ, cũng khó trách, giờ cũng sắp đến trưa rồi, chắc cô ấy cũng sắp chết đói?
Tuy tôi có lòng muốn giữ con bé này lại ăn trưa, nhưng lại sợ cô ấy từ chối, đang do dự thì tôi thấy cô ấy đeo túi lên chuẩn bị đi về. Trong tình thế cấp bách, tôi nói luôn: “Em phải đi bây giờ à? Nhỡ một lát nữa Đinh Nhất lại thấy không thoải mái thì phải làm thế nào? Em là một bác sĩ dự bị thì phải ở lại quan sát bệnh nhân thêm chút nữa chứ?” Nghe tôi nói vậy, sắc mặt Ngô An Ni hơi khó coi, cô ấy cau mày trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-tim-xac/852011/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.